Chút tình gửi đông nơi ấy...
Sáng 20/11, học trò mang một bó cúc họa mi về tặng thầy trong sự ngạc nhiên và cái nhìn khó hiểu của hầu như tất cả mọi người. Nhưng đó lại là món quà có ý nghĩa tinh thần lớn với mình bởi em đã mang một chút đông xa nhớ về đây, em lại mang về cho mình cả một miền kỷ niệm khó phai – chút đông Hà Nội nhớ. Ngày hôm trước, thẫn thờ nhìn đèn đường vàng vọt nhòa nhạt sau lưng, mình đã không kịp mua về, dù chỉ là một bó cúc họa mi, để kịp mang về, một chút ít hương Hà Nội, của mình/ cho mình, cho những ngày đã xa/ sẽ xa. Một khoảng lặng buổi chiều đầu đông, lặng ngắm những cánh hoa trắng mong manh, đang se thắt trong cái lạnh đầu mùa khiến mình da diết nhớ. Ngày hôm qua, ngỡ còn mãi song lại lìa xa vĩnh viễn. Hương yêu của ngày cũ, vẫn nồng nàn đâu đây, phảng phất theo hương hoa chiều, vụt biến tan, chỉ còn lại những mơ hồ cảm giác. Ngơ ngẩn chút, xoa hai bàn tay lạnh, nhớ bàn tay hôm nào da diết nắm. Hình bóng xưa đã thành hư ảo như chút hơi may trong lòng phố. Con đường