Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2014

31/12/2014

Hình ảnh
                      Thức dậy lúc nửa đêm và nhận ra hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2014. Cái thời hạn cuối cùng cho một nhiệm vụ mình vẫn chưa hoàn thành. Mình đã bị tác động quá nhiều từ những thứ không liên can. Nhưng thôi, đằng nào cũng thế rồi, nếu sau chuyến đi tới, trở về vẫn nộp được thì nộp, mà không được thì đành chấp nhận, coi như một nhiệm vụ không hoàn thành, dù mình đã hoàn thiện xong 3/4 rồi.           Cũng từ cái sự kiện này mà nhìn lại mình thấy cần phải thay đổi, nhất là với những việc phải làm mà không thích thú, những việc kèm theo những thời hạn cụ thể thì càng phải có tinh thần kỷ luật để hoàn thành. Bởi thời gian tới, còn những việc quan trọng hơn nhiều phải hoàn thiện kèm theo những thời hạn rất khắc nghiệt. Song dù vậy thì cũng cố ương bướng nói rằng, khi không có cảm hứng, khi bị những sự tác động gây ức chế tâm lý thì rất khó làm việc được. Những thời khắc đầu tiên của ngày cuối cùng một năm là thời gian mình chuẩn bị cho chuyến đi xa, đi một mìn

Thế là nó đã ra đi...

Hình ảnh
Thế là nó đã ra đi, ra đi thanh thản như chìm vào giấc ngủ say. Nó đã quá già nên không thể gắng gượng tiếp, mà bệnh thì nhiều. Nhìn nó nằm đấy, lòng se thắt. Mình vẫn luôn nghĩ nó còn sống, vẫn quấn quýt bên mình, chỉ là ngủ say mà thôi.           Những nỗ lực cuối cùng của mẹ đã không thành công như bao lần trước. Nhớ những lần nó ốm, mẹ chạy đôn chạy đáo mua thuốc, cho uống, tiêm, bón cho ăn, tưởng là chết, cuối cùng lại sống. Làn này thì… Mọi việc quá tầm tay của mẹ.           Mấy ngày trước, sắp ăn cơm, mẹ vẫn còn nhao đi mua thuốc với hy vọng là thuốc khác sẽ có tác dụng. Tối qua, mình đi dạy về muộn, 10h đêm ăn cơm, vẫn thấy mẹ bơm từng xi lanh nước cơm cho nó, những nỗ lực cuối cùng đầy hy vọng cũng đầy tuyệt vọng. Mẹ bao giờ cũng thế, làm việc gì cũng kiên trì, cũng kiên quyết đến lúc không thể làm gì được thêm.           Tối nay đi dạy về, chị bảo: “Con “Bà Tuýt” chắc không qua được, nó yếu lắm rồi, già quá mà”. Nghe những lời đó, đột nhiên mình thấy buồn vô hạn. V