Chút tình gửi đông nơi ấy...


Sáng 20/11, học trò mang một bó cúc họa mi về tặng thầy trong sự ngạc nhiên và cái nhìn khó hiểu của hầu như tất cả mọi người. Nhưng đó lại là món quà có ý nghĩa tinh thần lớn với mình bởi em đã mang một chút đông xa nhớ về đây, em lại mang về cho mình cả một miền kỷ niệm khó phai – chút đông Hà Nội nhớ. Ngày hôm trước, thẫn thờ nhìn đèn đường vàng vọt nhòa nhạt sau lưng, mình đã không kịp mua về, dù chỉ là một bó cúc họa mi, để kịp mang về, một chút ít hương Hà Nội, của mình/ cho mình, cho những ngày đã xa/ sẽ xa.
          Một khoảng lặng buổi chiều đầu đông, lặng ngắm những cánh hoa trắng mong manh, đang se thắt trong cái lạnh đầu mùa khiến mình da diết nhớ. Ngày hôm qua, ngỡ còn mãi song lại lìa xa vĩnh viễn. Hương yêu của ngày cũ, vẫn nồng nàn đâu đây, phảng phất theo hương hoa chiều, vụt biến tan, chỉ còn lại những mơ hồ cảm giác. Ngơ ngẩn chút, xoa hai bàn tay lạnh, nhớ bàn tay hôm nào da diết nắm. Hình bóng xưa đã thành hư ảo như chút hơi may trong lòng phố. Con đường quen đổ bóng chiều đông chỉ còn lại dáng điệu của bước chân đơn độc tìm hương yêu phai phôi. Những đắng cay gửi lại, những hạnh phúc cũng theo gió bay xa. Hoài nhớ, để gắng gượng biết rằng đã tồn tại một – cái – mình, một hiện - hữu – tôi và một hư ảnh gắn kết tôi + ...
          Con phố vẫn hút hút với dòng người tấp nập ngược xuôi. Một mình ta vội vã trở về, ngậm ngùi nhìn ánh đèn mờ dần trong giọt nước mắt. Chẳng kịp qua để nhìn lại một góc phố, hàng cây, để tìm lại cái hôn nồng nàn, vòng tay ôm chặt trong con ngõ tối. Những chiếc khăn tung bay theo bánh xe lăn gấp gáp. Chiều đi qua phố cũng vội vàng như người đi trên phố. Thời gian chảy trôi vô tình băng băng thác lũ. Những gương mặt bạn bè, những thanh âm giọng nói, những tình cảm và kỷ niệm cứ vun vút lướt qua trí nhớ trái tim. Một ngày mai này, tất cả thành một khối hỗn độn, tất cả thành những ảo ảnh hư thực, để ta nhớ trong quên, để ngại ngùng trong nỗ lực cuối cùng nhìn tất cả rời xa. Đã bao giờ ta tự nắm giữ được đời mình trong khoảnh khắc xúc động hay hạnh phúc nhất? Ta bất lực để mọi thứ trôi đi, có khi kịp vớt lại vài bức bưu ảnh, có lúc tạm dừng lại bằng vài dòng chữ, song ta đâu níu giữ/ gói ghém lại tất cả quá khứ trên những thứ vật chất hữu hình.
          Hết thu rồi, Hà Nội chẳng còn mùi hoa sữa. Ta nhìn mọi thứ như đang võ vàng cùng tâm hồn ta. Những cuộc chia ly không từ mà biệt. Những mối tình, những bóng hình cứ xa mờ dần mà ta chả nhớ được đâu là lần cuối cùng ta nghe lời yêu, hay nói lời kết thúc. Tất cả cứ lặng lẽ buông, chầm chậm khép lại, để rồi mất hút, tan biến giữa cuộc đời vô thường. Bao ngày đã trôi qua, bao người đến và đi trong cuộc đời ta, cùng sánh bước với ta trên những con phố quen, cùng nói một vài lời tha thiết chia sẻ về những điều khó nói. Tất cả giản dị thế thôi, mà thiêng liêng vô cùng, nhưng cũng vô hình để rồi vụt biến đi rất nhanh. Ta hoang mang đi trong thương nhớ, ngụp lặn trong cảm xúc gần xa. Bao nỗi nhớ chồng chất, bao dư ảnh và dư tình đan cài khiến lòng tạnh vắng hư không.
          Đêm. Cuộn mình ngồi bó gối trong chiếc chăn ấm, ta ngỡ bước chân ai về. Mở cửa, nhìn trời nhập nhòa ánh trăng tàn cuối tháng. Tiếng dế kêu vang ngoài vườn. Mênh mang đêm. Mênh mang tối. Con đường quê hun hút đưa ta về những con phố nhỏ, những con phố đèn vàng khuya khoắt chợt sáng chợt tối. Phố nhỏ trở nên thanh thang, xa vắng trong cái tịch mịch của đêm, trong chút dịu dàng heo may lạnh đầu đông. Lòng ta trải ra theo lòng đêm, lòng phố. Con phố vắng làm nao lòng, nhen lên sự trống vắng đến hoang mang. Biết bao nhiêu lần ta lặng bước nhìn con phố đêm im vắng, quạnh quẽ, làm ấm lại đống tro tàn trong lòng. Thực da ta đang dối lừa ta, ta đang huyễn hoặc ta về một cái không – phải – là – ta, không – là – của – ta, không – thuộc – về - ta... Tất cả hy vọng tan theo heo may phố... Lòng tràn ngập rét mướt. Thôi đành/ phải thả trôi tất cả theo tịch lặng hư không. Ta thất mình mất mát một cái gì đó mà chẳng gọi được thành tên, chẳng thể cất lên thành lời...
          Nghe lại giai điệu quen ngỡ như gặp lại tiếng nói ấy, giọng ca ấy, sống lại trong những lời tâm tình thủơ nào. Giai điệu và ngôn ngữ chẳng thể cất giữ một tấm lòng. Tiếng lá rơi xao xác ngoài thềm ngỡ bước chân người về trong đêm vắng. Mở cửa, ùa vào lòng ta là cái lạnh tái tê của một khoảng trống thênh thang, là cái lạnh ngăn ngát của ánh trăng hạ tuần đêm đông. Tiếng những loài côn trùng vang lên đứt quãng trả lại không gian một màu hoang liêu, hiu quạnh. Ta lần mò trong vô vọng nhìn những con số vô hồn trên phone. Mọi thứ đã và sẽ ra đi, sẽ bị cuốn trôi vĩnh viễn trên dòng đời vô tận. Mọi thứ đều do duyên phận và những cuộc chia ly không lời vẫn kéo dài, liên tiếp đổ ập xuống đời ta. Chúng làm ta hụng hẫng, bâng khuâng nhưng chút ít, cũng khiến ta bớt xót xa.
          Một tách cafe trong đêm lạnh không phải ý tưởng tồi. Nhưng cái mùi đặc sánh, hương nồng đượm của cafe quyện trong khói thuốc đưa ta về cõi mộng ảo. Bao mùa đông nữa lại ra đi. Những hành cây vẫn tiếp tục trút lá. Câu chuyện cùng lời tình muộn cuối thu chuyển động làm ta ấm lòng. Đi trong đêm Hà Nội, trong bàn tay da diết nắm cho ta một cảm giác bình yên, cho ta một điểm tựa tinh thần vững chãi. Những tấm chân tình luôn làm lòng ta rung lên những phím tơ nhè nhẹ, trao cho ta một hy vọng mong manh. Vẫn con đường ấy, chút hương yêu của ngày hôm nay và những hư ảnh của ngày cũ, ta tìm lại ta, tìm về ta trong cảm xúc yêu thương, giao hòa, trong nỗi niềm của phố đêm. Đâu đó những khung cửa sổ và những ánh đèn, ta tìm ta của một thưở, một thưở để đến giờ ta phải xa ta, xanh anh em bạn bè, xa hương yêu vòng tay ấm áp đêm đông.
          Đến rồi xa. Những mối tình, những bóng hình, những tấm lòng, những gương mặt, những kỷ niệm... xói vào lòng ta cảm giác mong manh, hư ảo của cuộc đời. Mùa đi qua mùa lại về. Người đi xa thì mãi mãi chỉ về trong nhớ mong. Cái lạnh năm xưa, năm nay liệu ngày mai có còn nữa hay không? Nhắm mắt lại, để mặc lòng trôi theo những giọt thời gian điểm đêm. Ta để “tình như lá bay xa”, xa mãi, “gió cuốn đi” tất cả hồi ức bâng khuâng. Chút tình vẫn đi về nơi ấy và sẽ đến lúc chẳng biết neo đậu nơi nao. Chỉ còn im lặng của đêm trong cái sự im vắng mênh môn trong lòng. Những bông cúc trắng vẫn đang nở rồi tàn. Lòng ta dâng lên bao nhớ nhung khắc khoải, bao xót tiếc rồi lắng dịu. Đến một lúc, tất cả sẽ không còn chút gợn nào, cả một chút thoi thóp phập phồng những thảng thốt cũng không. Ta ngập chìm, mất tích giữa hư vô...
                                                         
                                                          Ngày đầu đông, 22/11/2013

          

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ