Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2013

“Ướt mi ” - những giọt nước mắt, những giọt mưa ngâu, những giọt buồn tái tê

Hình ảnh
                               Đêm. Đêm sâu thăm thẳm. Tiếng mưa ngâu rả rích, lê thê trên mái hiên nhà rơi nhè nhẹ xuống sân đưa tâm hồn tôi lắng lại, đắm đuối trong giai điệu buồn, chậm, lê thê, não nề của a khúc “Ướt mi”. Từng giọt nhạc cứ chầm chậm buông, lời ca sĩ nhẩn nha những điệu sầu như bao giọt nước mắt, bao giọt mưa, bao giọt buồn cùng rơi xuống thành bể… nước mắt buồn triền miên. Lời ca cứ rơi thấm vào lòng ta như bao giọt mưa ngâu không dứt, bao nỗi buồn không tan trong những giọt nước mắt trong sáng của bờ mi em ngây thơ.           “Ướt mi” là ca khúc được in đầu tiên của Trịnh Công Sơn, sáng tác năm 1958, công bố năm 1959. Bài hát nói về những giọt nước mắt thuần khiết của một cô ca sĩ mới 16 tuổi đêm đêm đi hát ở phòng trà Văn Cảnh – Sài Gòn để nuôi mẹ bị bệnh lao nặng. Đêm nào hát bài “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong cô cũng khóc. Có lẽ do lấy cảm hứng từ nước mắt, từ thân phận buồn của cô ca sĩ kia, mà “Ướt” mi có sự giao hòa của những giọt nước mắt trắng tr

Phượng vĩ cuối mùa

Hình ảnh
         Hạ đang dần đi đến những ngày cuối cùng của mùa. Nắng mỗi ngày một gay gắt. Chang chang. Oi nồng. Khô và ngột ngạt. Một mùa hè nữa sắp qua mà mình thì hầu như chưa biết đến một ngày nghỉ hè. Ai cũng bảo làm giáo viên nhà, được nghỉ hẳn mấy tháng hè nhưng mình thì thấy ngược lại. Hè với mình chỉ là những ngày đi dạy trong cái nắng nóng rát bỏng mà thôi. Trò mệt và lo lắng, thầy cũng cố gồng hết sức để trang bị cho trò những tri thức cuối cùng để bước vào những kỳ thi mang tính chất quyết định. Đó là chưa kể đến nào là coi thi, chấm thi, đi công tác, v.v… Mỗi ngày hè đến trường, đến lớp lòng lại thấy trĩu nặng vì sự chia ly, vì những xa cách, vì một cái gì như là nuối tiếc thời gian trôi đi. Ngoảnh lại thấy mình đã luống tuổi, đang dần hư hao mất rồi.           Nắng hè oi nồng, gắt gay vẫn đổ trên nền sân trường bỏng rát. Nhìn lên mấy cây phượng vĩ hốt nhiên bất ngờ, thảng thốt. Mới ngày nào cháy trời hoa đỏ, rừng rực lửa hoa trong lửa nắng giờ đây chỉ còn vài bông thưa

Những cơn mưa hạ nối dài…

Hình ảnh
Giấc ngủ vùi trong một sáng mưa hạ bị cắt ngang bởi cuộc điện thoại công việc. Nhưng dù sao cũng là giấc ngủ bình yên và kéo dài đầu tiên của mùa hạ năm nay – cái mùa theo lý là mình được nghỉ nhưng chẳng mấy khi mình được nghỉ thực sự. Công việc chất chồng cuốn đi rất nhiều thứ, kể cả những cảm xúc hay thói quen viết vội vàng vài dòng lưu lại chút rung động ngày thường. Và bỗng một lúc nào nhớ thương trào dâng làm lòng xao xuyến, nhưng ta bất lực chẳng diễn tả được thành thực tất cả những gì ta muốn nói. Ngôn từ đôi khi bất lực trước những xúc cảm hồn nhiên của con người là thế. Cơn mưa qua. Trưa quê nhà thật tĩnh. Tiếng ve, tiếng côn trùng réo rắt gần xa. Tạo vật như ngừng im. Bầu trời không có vẻ đẹp của những đám mây trong xanh nhưng lại mang cái tĩnh vắng, yên ả của mờ xám. Cây trong vườn láng nước, xanh mưa. Những đống rơm, rạ ướt sũng, bùng nhùng trong nước. Tiếng gà trưa cất lên làm nao lòng những cảm xúc xa vắng trong nhớ nhung. Tiếng chổi quét sân sàn sạt, long bong nh