Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2013

BÂNG QUƠ NGÀY CUỐI NĂM HỌC…

Hình ảnh
Những tiết học cuối cùng của một năm, của một khóa học sinh trôi đi lặng lẽ, nhạt nhòa, không sắc khí. Học sinh lơ đãng, vẩn vơ, chả mấy mặn mà với việc học hành cũng như lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng của đời học sinh. Có rất ít em có cái quyết tâm cao độ hay say mê học hành nữa. Và cũng chẳng có nhiều em ý thức rằng mình sắp đi qua khoảng thời gian rất đẹp, mà ở đó bạn bè vẫn có thể chơi với nhau cởi mở, vô tư, hồn nhiên nhất; các em cũng không nhận ra cả việc mình đang ở những tiết học cuối cùng của đời học sinh. Sự vô tình và hờ hững đó khiến mình hơi chạnh lòng. Dường như, cuộc sống càng hiện đại, đủ đầy thì sợi dây nối kết tình cảm của con người với nhau, nhất là ở một phạm vi rộng lại ít ỏi, nhạt nhẽo, nếu không muốn nói là không thể. Một thực tế đáng buồn mình thấy là ít lớp có tinh thần đoàn kết đại đồng, hòa hợp với nhau như thuở của mình làm học sinh. Bây giờ lớp học chỉ như một địa điểm các em ngồi cùng nhau, để học lấy những thứ các em muốn và cần. Còn quan

Tháng Tư…, mưa…, kỷ niệm…, hoang mang…

Hình ảnh
        Thế là cơn mưa đầu hè đích thực đã về, dù không là cơn mưa rào ào ạt trên mái phố như mong đợi. Cơn mưa hạ trong đêm tĩnh cứ rơi từng giọt, từng giọt như những tiếng đàn hay như những giọt tình lăn dài sau bao tháng năm ngủ kỹ. Những giọt kỷ cứ lăn chảy theo mưa lăn chảy trên mái tôn, theo những dòng nước mắt trượt lăn trên má. Ta cố níu giữ mua, níu giữ chút hương yêu ngày cũ nhưng tất cả đã quá xa. Ta trượt ngã như giẫm lên rong rêu, lên một lớp bùn nhầy của thời gian vô tận cách xa. Cơn mưa đêm nay chồng chất, xóa nhòa cơn mưa của ngày cũ. Vòng tay buông ra những võ vàng bởi sự trống trải đang ôm trọn không gian.           Bước chân vội vã tránh cơn mưa bất ngờ đầu hạ. Ngõ nhỏ đêm sâu hun hút. Một mình lạc lõng trong đơn côi, trong mưa rắc nhẹ nhàng. Chợt thấy lạnh ở trong lòng. Chợt rùng mình vì những mất mát. Mưa giăng hay nhạc sầu cất tiếng? Tình lại gọi tình nhưng tình đâu còn nữa. Tình xưa giờ quá xa. Người xưa cũng quá xa. Ta đi về một mình nhặt xác hoa phượ