Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhạc Trịnh

THIÊN THU LÀ MỘT ĐƯỜNG KHÔNG BẾN BỜ

Hình ảnh
T ới nửa đêm, khi không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng và mưa rơi rả rích, những giai điệu, ca từ “Lời thiên thu gọi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới thấm vào sâu tâm hồn, để mình hoà trong cảm xúc, trí tưởng tượng, thành chính nhân vật trong ca khúc. Với cá nhân mình, “Lời thiên thu gọi” chính là tiếng gọi của chính bản thân con người khi ngộ ra giá trị của đời sống, thấy được chân lý của cuộc đời vô thường. Một đời sống người là cả một hành trình trải nghiệm, của những sự đi – về, mất – còn, để tiến tới cái chết, trở về cát bụi, hư vô. Giai điệu trầm lắng, chậm buồn, u hoài của bài hát đưa người nghe hình dung về cuộc trở về của một lữ khách hải hồ, nhận ra “Thiên thu là một đường không bến bờ”. LỜI THIÊN THU GỌI  - Trịnh Công Sơn -  Về trong phố xưa tôi nằm Ϲó lần nghe tiếng ru bên vườn Ϲhợt như xác thân không còn Và cạnh tôi là đồng vắng Về trên phố cao nguуên ngồi Tiếng gà trưa gáу khan bên đồi Ϲhợt như phố kia ...

“Tình xa”: đời xanh rêu trong thân phận và tình yêu mong manh

Hình ảnh
Tình thổi gió màu yêu lên phấp phới           Nhưng đôi ngày tình mới đã thành xưa…                                                                                                             - Xuân Diệu -           Trong dòng chảy của thời gian vô tận, của khoảng không gian vô cùng, con người hiện hữu thật nhỏ bé, hư vô. Thời gian, tháng ngày cứ lạnh lùng chảy trôi. Bao giá trị, bao sắc hồng phai của cuộc đời cũng úa tàn, hương vị...

“Như cánh vạc bay” và mỹ cảm về vẻ đẹp hư hao

Hình ảnh
          Nhiều lần ngồi lặng nghe, lặng đọc tình khúc Trịnh Công Sơn tôi chợt nhận thấy một cảm quan thẩm mỹ rất đặc biệt của Trịnh: Cảm nhận về cái đẹp mong manh, mơ hồ và hư hao, dù đó là vẻ đẹp của thiên nhiên, cuộc đời hay là vẻ đẹp của con người. Gắn với mỗi cuộc tình là bóng hình của một nhân vật em mảnh mai, hao gầy như một nét vẽ ấn tượng. Những ấn tượng ấy ngời lên trên mỗi ca từ, nốt nhạc của “Hạ trắng”, “Diễm xưa”, “Ru em từng ngón xuân nồng”, “Nắng thủy tinh”… Song có một ca khúc mà cái hư ảnh của mỹ cảm hư hao ấy hằn sâu hơn trong cảm xúc của tôi là “Như cánh vạc bay”. Ngay ở cái nhan đề bài hát đã là một ấn tượng - ấn tượng hình ảnh – “cánh vạc”. Và cái ấn tượng đầu tiên ấy như một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại toàn bộ những rung cảm thẩm mỹ của bài hát – tất cả đều đẹp một vẻ đẹp theo lối ấn tượng, một vẻ đẹp của hình sắc mảnh mai, hao gầy, thanh thoát, vẻ đẹp của “cánh vạc bay”.           Bài ...

“CUỐI CÙNG CHO MỘT TÌNH YÊU”: YÊU CŨNG CẦN BIẾT BUÔNG BỎ

Hình ảnh
                                           17 năm tưởng nhớ Trịnh Công Sơn (01.4.2001 – 01.4.2018)              Xem phim “Mùa hè chiều thẳng đứng” của Trần Anh Hùng, một lần nữa mình lại thấy bất ngờ nghe nhạc Trịnh Công Sơn từ một ca sĩ không nổi tiếng hát, mà đọng, thấm, gây xúc động mạnh. “Nắng thủy tinh” , “Rừng xưa đã khép” , đặc biệt là “Cuối cùng cho một tình yêu” vang lên thành dư âm, dư ảnh khó phai về những mảnh đời, tình yêu dang dở, hằn lên những vết cắt trong cuộc đời không ít đau đớn, nhưng rồi các nhân vật (Sương, Khanh, Liên) cũng buông bỏ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà không ít dằn vặt, để tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. Câu chuyện tình yêu, số phận và cuộc sống của các nhân vật trong phim cũng như chính âm hưởng bản “ Cuối cùng cho một tình yêu” do ca sĩ Vũ Thanh Xuân thể hiện khá thư thái, như buông trôi nhưng v...