Cố nhân xa rồi...
11 giờ 20 phút, rời nhà thầy và tự thầy đưa mình ra bến xe bằng xe máy. Thực sự xúc động bởi tình cảm của người thầy sắp thất thập cổ lai hy dành cho đứa học trò nhỏ, có khi cả đời chịu sống kiếp lỡ làng với việc học hành, với những kỳ vọng của thầy. Và không riêng gì thầy, bao người bạn, cả học trò luôn dành cho mình sự đón tiếp nồng nhiệt, những tình cảm ấm áp nhất mỗi lần mình quay lại nơi này, mỗi lần thẫn thờ tìm về chốn xưa, tìm một chút dư tình của ngày cũ, dư tình của những cố nhân, những kỷ niệm. Những tấm chân tình làm ấm lòng của đứa thích lang bạt như mình trong những ngày cuối năm, trong cái ngày Tết ông Công ông Táo, ngày lẽ ra mình phải ở nhà. Dư tình mãi như những mối tơ vương, dẫn ta vội vã trở về vội vã ra đi, lặng lẽ trong nỗi buồn ngầm ngầm, trong cõi lòng cô đơn vì ít tìm được sự tương hợp, hay đồng điệu nào từ những người/ thứ gần gũi, xung quanh mình. Chiều nay, một mình ngồi lặng nghe những bài hát xưa trong nắng vàng cuối đông, bên ngoà