Cho những cảm xúc không phải là lần đầu
Cho những tháng năm đã xa, những kỷ niệm, những người thầy, cô, những người bạn và học trò đã gắn bó... Chiều nay, mình tham dự buổi tổng duyệt cho chương trình bế giảng và chia tay học sinh 12 vào sáng mai, thấy học sinh rất hào hứng. Dường như em nào cũng muốn nói nhiều điều qua mỗi lời hát, muốn được một lần thể hiện những tình cảm của bản thân, của lớp với các bạn, với thầy, cô và mái trường đã gắn bó suốt mấy năm. Nhưng trong cái buổi chiều oi nồng, nóng rực vì cái kiểu thời tiết ganh mưa mà chả mưa nổi, trong không khí thoải mái, để học sinh 12 được thể hiện hết mình trong cái ngày chính thức cuối cùng của các em ở dưới mái trường, một hành động rất nhỏ mình quan sát được để lại nỗi xúc động lớn, gợi lên nhiều bâng khuâng, hoài cảm trong lòng. Khi buổi tổng duyệt gần kết thúc, những tiết mục của tập thể đã xong/ coi thế là xong, nhìn ra cổng trường học sinh nô nức ra về. Khác với thường lệ, hôm nay học sinh được thoải mái đạp xe từ nhà để xe ra đến