TRÊN ĐỈNH CÔ ĐƠN
Hơn ba tháng sau chuyến đi Indonesia, ngồi nghe nhạc khuya, tôi vẫn không thể nào quên cảm giác đang ngồi tưạ lưng vào cái bao lơn, thu mình thật nhỏ để không vướng đường đi người khác, đằng sau cột khói trắng xóa, cao vút, mùi lưu huỳnh nồng nặc, âm thanh sôi réo ùng ục của núi lửa, nhìn dòng người lướt qua, lại, check in trước mặt mình. Âm thanh sôi réo của núi lửa hay sự sôi réo của cõi lòng trống trải đến hoang mang đợi chờ một bàn tay dắt mình qua mấy bước, chiến thắng nỗi sợ độ cao của bản thân. Đứng lên, tựa vào bao lơn chụp ảnh miệng núi lửa, cố hít thật sâu để tự mình bước tiếp, có thể đi được một khoảng xa hơn chỗ có cái bao lơn kia, nhưng bất lực. Cứ bước mấy bước chân lại run, mặt xây xẩm và thấy hoang mang, chông chênh. Nó là cảm giác thường trực khi mình phải bước trên những con đường cao, hẹp, không có bất cứ một điểm tựa chắc chắn nào giống như cảm giác lần đầu tiên mình đi máy bay, không hề bị sốc do thay đổi áp suất hoặc độ cao mà sợ cảm giác lơ