MỘT MÌNH TRÊN NHỮNG CUNG ĐƯỜNG
Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang, mang buồn đi bốn phương trời… (Hoàng Thi Thơ) Ba năm liền, cứ đến hè là mình thực hiện một chuyến đi dài, thăm thú những nơi ở Việt Nam mình muốn đến, mà 2/3 tổng thời gian đi một mình. Người nhà thì đôi chút lo lắng, bạn bè, người ngoài, đại đa số ngạc nhiên, đặt ra nhiều câu hỏi: Đi một mình thế thì buồn lắm? - Ừ, thì cũng buồn thật đó. Một mình đi cô đơn lắm? - Ừ, thì có lúc cô đơn, trống trải tận cùng. Chỉ có một mình khi gặp khó khăn thì xoay xở thế nào? Ừ, sẽ rất khó khăn khi gặp một bất trắc gì đó, cũng có khi dở khóc dở cười mà chẳng làm được gì. Vân vân và mây mây … Thực sự thì sống, làm việc hay đi, ai cũng mong muốn có một bạn tâm đầu ý hợp, có người cùng đồng cả, sẻ chia và tương trợ cho nhau. Giống như cái khoảnh khắc của ức ảnh trên, một mình ở trong thác Thủy Tiên, giữa núi rừng Tây Nguyên đại ngàn lúc 6 giờ chiều, khi bóng tối