“MẮT BIẾC” : TÌNH KHỔ, CẢM THƯƠNG, LÃNG MẠN, MỘNG MƠ VÀ SẾN NỮ TÍNH ĐÚNG ĐIỆU
Mình đi xem phim “Mắt biếc” của Victor Vũ trong tâm thế chưa đọc, và chắc cũng không có ý đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Đi xem sau 2 ngày phim ra rạp nhưng cũng đã có khá nhiều dư luận, nhiều lời khen tâng bốc kiểu rất cảm tính, mang hơi hướng sến, theo chủ nghĩa tình cảm. Nói chung mình đã xác định trước “Mắt biếc” là phim kiểu đó vì tính chất các truyện của Nguyễn Nhật Ánh mình cũng đã hiểu, những motip truyện kể không có gì mới lạ, độc đáo, nếu không muốn nói là cũ, theo một mô hình sáo mòn, chủ yếu khơi sâu những kỷ niệm, cảm xúc, dấu ấn của một thời thơ ấu, những rung động, vấp ngã đầu đời, rồi thay đổi cuộc sống sau này, cùng những day dứt, nhớ nhung… Truyện của ông vẫn là các truyện tình cảm mà nay hay gọi là ngôn tình lãng mạn, mộng mơ một thuở ô mai của thế hệ 7x, 8x... Vì PR nhiều nên mình chờ đợi một tác phẩm điện ảnh, như nhiều người xem trước nói là cảm động, khóc nức nở này khác, rồi mang tính nghệ thuật, đẹp đến từng khuôn hình nên đi xem, xem rất tập tru