“Tình xa”: đời xanh rêu trong thân phận và tình yêu mong manh
Tình thổi gió màu yêu lên phấp phới Nhưng đôi ngày tình mới đã thành xưa… - Xuân Diệu - Trong dòng chảy của thời gian vô tận, của khoảng không gian vô cùng, con người hiện hữu thật nhỏ bé, hư vô. Thời gian, tháng ngày cứ lạnh lùng chảy trôi. Bao giá trị, bao sắc hồng phai của cuộc đời cũng úa tàn, hương vị đậm đà tan biến. Những hạnh ngộ rồi có ngày biệt ly, yêu rồi xa cách, được rồi mất, có rồi không… Ta ngồi đong đếm thời gian trôi mà nhìn tuổi đời như lá vàng bay trên tháng ngày, qua trước mặt. Người đến rồi lại đi. Bao tình nhân đã thành quá vãng. Những tình yêu, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh chóng tàn trước cái vô thường của cuộc đời. Và ta thấy mình hư vô quá! Thấy mình trơ lại giữa cõi đời với nỗi cô đơn dằng dặc. Vọng về trong trái tim lạnh giá hoang liêu là những âm điệu buồn và những ám ảnh của xa cách, tan vỡ, mất mát, đau thương, nuối tiếc, u buồ