“TRO TÀN RỰC RỠ” – TRO ĐÃ TÀN MÀ CHƯA RỰC RỠ
Từ “Cánh đồng bất tận”, văn của Nguyễn Ngọc Tư luôn hiện hữu trong đời sống đọc của Mị. Yêu văn chị Tư, mua và đọc hầu hết truyện ngắn, tản văn, tiểu thuyết, thơ của chị. Cái giọng văn buồn mênh mang, tê tái, se thắt khi nói tới những phận người bằng lối trần thuật có vẻ dửng dưng nhưng luôn day dứt, ám ảnh, trì đọng đau thương, cay đắng. Vì thế, mỗi bộ phim dựng từ tác phẩm của chị, Mị đều háo hức đợi chờ. Nhưng có vẻ lần nào sự đợi chờ, kỳ vọng cũng ra một kết quả hụt hẫng khi “cánh đồng bất tận” được photoshop quá đà, không còn là “Cánh đồng ngoa ngoắt” của những kẻ bên lề, bị lãng quên, sống gây đau thương và chịu đau thương. Rồi tới “Tro tàn rực rỡ” khi biết chính tác giả văn học sửa thoại, cố vấn lại hy vọng, nhưng sau 2 tiếng xem phim thì thấy tro đã tàn mà chưa thật rực rỡ với những tác phẩm có thể dựng thành phim rực rỡ đúng nghĩa. Nhìn tổng thể thì đây không phải là một phim dở, thậm chí là ở mức độ khá song không phải xuất sắc, đẹp, hay nhưng mấy lời khen cảm tính tràn l