Tháng Tư…, mưa…, kỷ niệm…, hoang mang…




        Thế là cơn mưa đầu hè đích thực đã về, dù không là cơn mưa rào ào ạt trên mái phố như mong đợi. Cơn mưa hạ trong đêm tĩnh cứ rơi từng giọt, từng giọt như những tiếng đàn hay như những giọt tình lăn dài sau bao tháng năm ngủ kỹ. Những giọt kỷ cứ lăn chảy theo mưa lăn chảy trên mái tôn, theo những dòng nước mắt trượt lăn trên má. Ta cố níu giữ mua, níu giữ chút hương yêu ngày cũ nhưng tất cả đã quá xa. Ta trượt ngã như giẫm lên rong rêu, lên một lớp bùn nhầy của thời gian vô tận cách xa. Cơn mưa đêm nay chồng chất, xóa nhòa cơn mưa của ngày cũ. Vòng tay buông ra những võ vàng bởi sự trống trải đang ôm trọn không gian.
          Bước chân vội vã tránh cơn mưa bất ngờ đầu hạ. Ngõ nhỏ đêm sâu hun hút. Một mình lạc lõng trong đơn côi, trong mưa rắc nhẹ nhàng. Chợt thấy lạnh ở trong lòng. Chợt rùng mình vì những mất mát. Mưa giăng hay nhạc sầu cất tiếng? Tình lại gọi tình nhưng tình đâu còn nữa. Tình xưa giờ quá xa. Người xưa cũng quá xa. Ta đi về một mình nhặt xác hoa phượng lấm đất trong giọt mưa sót. Ta nhặt lại những yêu thương mong manh để biết mình đã mất đi cả một phần đời đẹp nhất, phần tình ngon nhất. Hoài niệm chợt đến, chợt đi theo mưa để lại một khoảng trống của những tiếc nhớ vô hình đến héo hắt...
          Ừ! Hoa phượng đã nở và mùa chia ly bắt đầu. Những cánh phượng hồng vẫn rơi rắc theo bước chân của những tà áo trắng trong cái ngoái nhìn ngẩn ngơ của kẻ biệt ly. Mùa hạ cuối cùng của những mối tình học trò, của những cảm xúc trinh nguyên, trong trẻo. Tất cả giờ chỉ là kỷ niệm xưa cũ, là một quá khứ đóng khung vẹn nguyên trong kỷ niệm. Cơn mưa hạ chiều xưa đã vụn vỡ. Cảm giác mát lành tắm mưa hay cái khắc khoải trú mưa, chờ tạnh của những đứa học trò xưa cũng không còn. Lòng ta quá hao gầy, xác xơ từ những đổ vỡ, những mất mát, những trải nghiệm đớn đau hay cay đắng. Tâm hồn đang nhạt dần theo những cơn mưa trôi.
          Chiều qua, cơn mưa hạ lại đến như nó phải đến và sẽ đến trong mùa hạ. Ào ạt. Dữ dội. Kéo dài. Cả không gian ngập chìm trong mưa, trong cái lạnh lẽo, u tối. Những tàu lá ướt đầm đìa, sũng nước như những giọt lệ chứa chan. Mưa trút xuống đời thành như dòng lệ từ cuộc đời đầy sóng gió, từ những cuộc tình nghiệt oan. Bao giờ vơi sầu, bớt nhớ những cơn mưa hạ? Bóng hình người vẫn về theo cơn mưa, theo những âm vang tình cũ, những giai điệu cảm xúc của một chiều mưa bất chợt. Hoang mang, trống vắng, ta nhìn vào màn mưa, nhìn vào cõi lòng tạnh vắng hay mịt mù của mình?!
          Lối đi về vắng tanh, chìm nghỉm trong mưa, trong đêm. Xung quanh là cả một khoảng không tĩnh mịch, xa vắng. Bước chân ta cứ lênh đênh, lẻ loi trong những cơn mưa. Tình mong manh và đời cũng mong manh quá! Chưa kịp ngoái lại nhìn, cảm giác chưa kịp hiện hình rõ rệt đã tan biến. Vòng tay ngỡ ngàng vì chơ vơ, phơi phang cái cô liêu, trống rỗng giữa dòng đời đa sự, giữa dòng người tấp nập. Để rồi ngày mai, ngày kia, tất cả ra đi không để lại tỳ vết. Tất cả bị cơn mưa hạ ào ạt cuốn trôi theo dòng nước cuộn chảy. Và đến một lúc nào đó, kỷ niệm, tình yêu, những cảm xúc và cảm giác biến thành những ảo ánh (hay những ám ảnh) hiện về trong giấc mơ. Và ta giật mình thức giấc trong nỗi hoang mang, cô quạnh, bất an…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ