Phượng vĩ cuối mùa
Hạ đang dần đi
đến những ngày cuối cùng của mùa. Nắng mỗi ngày một gay gắt. Chang chang. Oi
nồng. Khô và ngột ngạt. Một mùa hè nữa sắp qua mà mình thì hầu như chưa biết
đến một ngày nghỉ hè. Ai cũng bảo làm giáo viên nhà, được nghỉ hẳn mấy tháng hè
nhưng mình thì thấy ngược lại. Hè với mình chỉ là những ngày đi dạy trong cái
nắng nóng rát bỏng mà thôi. Trò mệt và lo lắng, thầy cũng cố gồng hết sức để
trang bị cho trò những tri thức cuối cùng để bước vào những kỳ thi mang tính
chất quyết định. Đó là chưa kể đến nào là coi thi, chấm thi, đi công tác, v.v…
Mỗi ngày hè đến trường, đến lớp lòng lại thấy trĩu nặng vì sự chia ly, vì những
xa cách, vì một cái gì như là nuối tiếc thời gian trôi đi. Ngoảnh lại thấy mình
đã luống tuổi, đang dần hư hao mất rồi.
Nắng hè oi nồng, gắt gay vẫn đổ trên
nền sân trường bỏng rát. Nhìn lên mấy cây phượng vĩ hốt nhiên bất ngờ, thảng
thốt. Mới ngày nào cháy trời hoa đỏ, rừng rực lửa hoa trong lửa nắng giờ đây
chỉ còn vài bông thưa thớt. Những bông hoa cuối mùa vẫn đỏ thắm, rực rỡ nhưng
lại thưa vắng, khuất lấp trong đám lá xanh mướt, non tơ. Một nhà văn nào đó đã
nói “phượng không phải là một đóa, không phải là một cành” mà phải là cả hàng,
cả dãy để cháy lên trời sắc đỏ ngút ngát, rần rật trong tiếng ve. Cho nên nhìn
những bông phượng cuối mùa e lệ trong nền xanh ngọc ngà kia, lòng mình không
khỏi bâng khuâng, se sót. Những bông hoa hiếm muộn kia không phải nhân chứng
của những phôi pha, phai tàn nhưng lại khơi sâu trong lòng người những cảm giác
pha phôi tàn lụi ấy. Cuối mùa, cánh phượng càng đỏ đắn, sẫm sờ hơn và nổi bật
trong đám lá xanh lơ nhưng những đóa hoa kia sao côi cút lạ thường! Nó còn lại
một sự lẻ bóng, lạc bầy như một nỗi niềm lỡ cỡ, vô duyên. Những cái còn vương
sót ấy gợi đến bao cánh hoa đã rơi rụng, nát bươm trong nắng, trong mưa hè.
Phượng cuối mùa đẹp đấy, thắm thật đấy nhưng nó lại ám gợi mãi về sự chia lìa.
Một mình, rời rạc, mấy bông hoa không đủ sức làm thành chùm, thành tràng nữa.
Nó như những ngọn đèn leo lét trong đêm bập bùng. Sao những bông hoa kia giống
những kiếp đời lẻ bóng, lạc bầy quá.
Những bông hoa cuối mùa thường bao giờ
cũng đậm sắc, ngát hương hơn. Những bông phượng vĩ kia cũng thế. Nó ko rực rỡ
cháy trời nữa nhưng nó vẫn đang căng hết mình, đốt lên một màu đỏ kiêu hãnh của
riêng nó. Nó còn lại để cho đời thấy những gì đã ra đi, để cho người thấy những
cái gì đang bắt đầu. Thưa thớt, ít ỏi, mong manh, những đốm đỏ của phượng cuối
mùa càng gợi buồn, gợi nhớ. Người ta gọi nỗi buồn hoa phượng có lẽ vì cái cảm
giác xa vắng, thưa tạnh đó. Học trò đa ra đi, phượng vẫn ở lại đó và mang nỗi
buồn biệt ly. Phượng là hoa học trò và mang trên mình nỗi niềm biệt ly của học
trò, của bao người. Trời vẫn nắng, vẫn nóng, đất vẫn sực nức, ngột ngạt nhứng
sân trường lại vắng quá. Một cai gì đã đi và mãi không trở về. Đó không hẳn là
sự chia tay của một thế hệ học trò, mà đó còn là sự kết thúc của một quãng đời,
một khoảng trời học trò thơ mộng. Mình đi giữa nắng hạ mà chợt thấy lạnh lẽo
trong lòng. Cái lạnh lẽo của nỗi trơ vơ, đơn lẻ và hoang liêu của phượng vĩ
cuối mùa. Mùa sau ta có gặp người không, ta có gặp lại chính ta trong mùa này
không? Ta đi trong ngơ ngẫn lòng, ngơ ngẩn nhớ, ngơ ngẫn thương, hoài vọng và
buồn tiếc. Ta đi giữa dòng người mà lòng mang nặng nỗi niềm của phượng vĩ cuối
mùa.
Cuộc sống vẫn vẫn động, luân chuyển
quanh ta, trong ta. Bao sự đổi rời, bao sự thay thế và ra đi vẫn diễn ra. Nhìn
phượng mà ta không khỏi xót lòng khi nghĩ tới mình, tới bạn, tới những người
sống quanh ta. Thời gian trôi và mọi thứ quay cuống trong thay đổi. Đối diện
với lòng ta thảng thốt nhận ra ta đã hư hao, mất mát đi nhiều. Nói chuyện với
bạn ta thấy cảm giác giá băng, xa lạ, đối diện với tình cảm ta thấy nó phai
nhạt quá mất rồi. Cái tình đằm thắm hôm qua, cái tình ấp áp hôm kia thì hôm nay
nó là quá khứ, nó chỉ còn là sự kệch cỡm, lỡ làng, đơn chiếc như những đốm đỏ
của phượng vĩ cuối mùa. Cái thắm thiết, đầm ấm, nồng nàn mãi mãi chỉ như một
thời hoa đỏ mà thôi. Nó cháy lên rồi rơi tàn lúc nào ta không biết. Ta buồn. Ta
xót. Ta nhớ. Ta thương. Ta cố níu lại. Ta tiếc nuối. Ta hy vọng. Nhưng ta có
được gì đâu. Phượng cuối mùa không đủ sức cháy lên ngọn lửa rần rật một thời.
Ta quá bé nhỏ để xoay vần tất cả, để gìn giữ một cái mà bản thân ta không thể
tự quyết định được. Ta ngẩn ngơ, ngậm ngùi một chút để chấp nhận thực tại, để
ném mình vào vòng xoay số phận. Còn gì khác ngoài mỉm cười theo thời gian. Cuộc
đời là thế. Ta chấp nhận theo số phận, để thời gian mang đi tất cả và mang đến
tất cả. Như là một quy luật, sự kết thúc này sẽ mở ra sự khởi đầu khác. Nhìn
phượng cuối mùa ta càng thấy đẹp, thấy yêu hơn. Và mùa sau, phượng lại nở, lại
rực rỡ, lại cháy trời. Ta nhìn phượng cuối mùa để chờ một mùa phượng mới. Và
đâu đó trong đám lá xanh kia, chính những bông phượng cuối cùng này mới là giá
trị đích thực, là vẻ đẹp viên mãn nhất mà đời cho ta, cho người. Nhưng có bao
người biết được vẻ đẹp và những hằng số giá trị ấy? Có bao người biết trân
trọng những gì đang có, những tình cảm chân thành đây?
Thương phượng cuối mùa ta thương mình
và thương đời. Đôi khi ta biết, người biết mà chẳng thể làm gì. Vì ta và người
quá hằng thường mà. Biết đời rồi sẽ xanh rêu nhưng ta hay người vẫn từng ngày
nhìn nó qua đi, tàn phai trước mắt mà chẳng một lần cháy hết lòng như phượng
vĩ. Để rồi khi tóc bạc da mồi, khi một chiều tóc trắng như vôi ta hay người lại
tiếc, lại ngẩn ngơ nhìn lại những bi kịch lỡ dở của đời mình. Đúng là cái cõi
nhân gian này bé tí và ta chỉ là hạt cát mong manh. Ta phù du và tan như ảo
ảnh. Có khi còn không được sống đời sống của phượng cuối mùa!
Nhận xét
Đăng nhận xét