Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2015

MỘC CHÂU VÀ NHỮNG CUNG ĐƯỜNG KHÁM PHÁ

Hình ảnh
Kỳ 1: Cuộc hành trình thú vị nhưng nhiều lỡ dở, tiếc nuối…           Rời xứ Mường, tạm biệt những người bạn hiếu khách, ân cần, “hai thầy trò Đường Tăng” chúng tôi tiếp tục bắt xe đi Mộc Châu. Sự nhiệt tình muốn đến Mộc Châu của bạn đồng hành khiến tôi rất xúc động và có cảm giác yên tâm. Tiếc là chúng tôi buộc phải bỏ qua Mai Châu vì thời gian còn quá ít mà những nơi muốn đến thì khá nhiều. Xe chật, người đông nên chúng tôi không thể ngồi cạnh nhau, để cùng chỉ trỏ, cùng trầm trồ trước cảnh vật ven đường qua khuôn cửa kính xe. Thi thoảng đến chỗ nào đẹp, lạ, tôi buộc phải nhắc em, và em thì cố gắng nhìn qua những ô cửa kính phía trên vì cái cửa gần em nhất bị rèm che kín vì ông khách ngồi cạnh đó cần ngủ. Đi xe như thế cũng ít nhiều phần thú vị của những hành trình đi và đến, những cuộc khao khát kiếm tìm, khám phá những vùng đất mới, khung cảnh khác, con người đặc biệt. Nhưng chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải đi, tranh thủ từng phút, để có thể đến nhiều nơi nhất

ĐẦU XUÂN ĐẾN XỨ MƯỜNG...

Hình ảnh
Tiếng gà gáy râm ran báo tôi thức dậy sau một cơn say. Lần đầu đến nơi đây, say trong men rượu và tình cảm chân thành của gia đình bạn và mọi người. Một trải nghiệm rất khác, cho tôi cảm giác về một nơi chất phác, ban sơ và hồn nhiên.           Ánh sáng mờ mờ chiếu vào khung cửa ngôi nhà sàn đơn sơ. Ngay từ giây phút đầu tiên đến đây, tôi thích vô cùng những khuôn cửa nhà sàn, ngồi tựa lưng vào đó, nhìn ra xung quanh, thung lũng, núi đồi, cánh đồng mía bát ngát ngợp  nắng chiều... Tất cả cho tôi một cảm giác bình yên, tạm lãng quên đi những muộn phiên, nói cho đúng thì đó là cảm giác an lạc đầu năm.           Lặng ngồi hiên nhà, tôi có cảm giác thời gian như ngưng lại. Buổi sáng tĩnh lặng, sương giăng mờ ảo, phảng phất quanh những ngôi nhà sàn nhỏ, thấp thoáng đâu đó trên đồi mía. Bếp lửa được đốt lên ấm áp ở gian bếp. Ánh lửa hồng đó, tình cảm và sự chăm sóc của mọi người dành cho tôi, một người hoàn toàn lần đầu tới đây khiến tôi quên mình là kẻ lữ hành. Tôi có cảm giác như