Bản Mông không còn bài ca trên đỉnh núi
Chúng tôi đến bản Mông hoàn toàn do một sự tình cờ và may mắn. Hai anhh em, những kẻ lữ hành bơ vơ không biết tìm đâu chốn ngủ khi chiều đã đang buông. Tình cảnh của chúng tôi quả tình là tiến thoái lưỡng nan vì đang ở chót vót trên núi cao, quay lại thị trấn Bắc Yên mất 15km đường đèo núi rồi sáng mai lại quay lên tìm mây cũng mất đúng quãng đường ấy, mất quá nhiều thời gian cho những cung đường gian truân không cần thiết: còn ở lại thì “đêm nay anh em ta ngủ đâu?”. Hihi. Những kẻ liều lĩnh vẫn cứ quyết định không hạ sơn mà ở trên ngắm mây trời, thưởng thức cái nắng chiều chênh chao trên đỉnh ngút ngàn của Tà Xùa đã. Chuyện ngủ sẽ tính sau, cùng lắm là đánh liều vào cái trường học nội trú cũng không xa đó lắm, vừa mới đi qua xin tá túc. Đang mải mốt chụp ảnh giữa con đường mòn chênh vênh đỉnh núi thì bạn đồng hành gọi lại và tôi lò dò theo con đường mòn ấy trở về nơi bạn đang đỗ xe. Một người đàn ông dân tộc Mông cùng hai đứa nhỏ đứng đó với hai