Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2016

THUỞ ẤY HOA VÀNG…

Hình ảnh
Lời bài hát nhẹ nhàng, giai điệu tha thiết, khoan thai, đem đến cảm giác êm ái, thanh thản nhưng sao tôi lại cứ bị ám ảnh: Em đến nơi này vui buồn đi nhé Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối Một vế thương thôi riêng cho một người Lần đầu nghe ca khúc này là từ những clip chiếu trên ti vi. Hồi đó tôi mới 12, 13 tuổi gì đó, đâu đã biết yêu, càng không hiểu cái sự mong manh, dễ tàn phai của tình yêu, của nỗi nhớ, đâu biết được cái khắc khoải, hằn sâu của một vết thương riêng cho một người, sau những hẹn hò, những đến và đi. Có lẽ những hình ảnh trong clip bản ca sĩ Hồng Hạnh vẫn đọng lại trong tôi cùng như dư ba của giai điệu: vòng hoa vàng trôi lênh đênh trên dòng nước, ngôi nhà thở đổ hoang phế trên đồi, cô gái mặc áo dài trắng nhỏ xíu đi giữa cồn cát mênh mông… Chừng ấy hình ảnh, chừng ấy ca từ vẫn cùng tôi đi qua bao cuộc tình cùng xiết bao nhớ nhung, xót tiếc ngậm ngùi. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác mọi thứ bồng bềnh, trượt trôi, đều bay đi, tan biến

Truyện trên đường: NGƯỜI PHỤ NỮ Ở DỐC A MÚ SUNG

Hình ảnh
(Một góc căn bếp nhà chị Huyền ) Chúng tôi đến dốc A Mú Sung – Bát Xát – Lào Cai lúc gần 7 giờ tối ngày mồng 5 Tết. Điểm này nếu nhìn trên bản đồ giống như đỉnh của tam giác trên đường đi từ thành phố Lào Cai qua thị trấn Bát Xát, Trình Tường, Lũng Pô rồi đến A Mú Sung, qua A Lù, Ngải Thầu vào Y Tý. Dù đã đi Y Tý và qua cung đường này hai lần (gồm đi và về) tôi vẫn bất ngờ vì gió đèo biên giới. Những cơn gió ào ạt, gầm rú, tát thẳng vào người và xe. Có lúc tôi cảm thấy dường như chiếc xe chao đảo và bạn xế hơi run một chút. Chúng tôi đi trong bóng tối và im lặng vì tôi biết bạn đang xế cũng lo lắng không kém gì tôi. Những cơn gió ngăn ngắt, heo hút như cắt như cứa vào lòng người, khiến kẻ lữ hành thêm chênh chao, hoang mang nơi đại ngàn xa thẳm rừng già biên cương. Cảm giác ấy khiến tôi nghĩ tới mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm trước, những người đi đến đây, giữ gìn miền biên ải sẽ phải đối mặt với những gì? Tâm trạng họ ra sao? Và cũng đến lúc ấy tôi mới hiểu hơn những vần t