THUỞ ẤY HOA VÀNG…
Lời bài hát nhẹ nhàng, giai điệu tha thiết, khoan thai, đem đến cảm giác êm ái, thanh thản nhưng sao tôi lại cứ bị ám ảnh: Em đến nơi này vui buồn đi nhé Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối Một vế thương thôi riêng cho một người Lần đầu nghe ca khúc này là từ những clip chiếu trên ti vi. Hồi đó tôi mới 12, 13 tuổi gì đó, đâu đã biết yêu, càng không hiểu cái sự mong manh, dễ tàn phai của tình yêu, của nỗi nhớ, đâu biết được cái khắc khoải, hằn sâu của một vết thương riêng cho một người, sau những hẹn hò, những đến và đi. Có lẽ những hình ảnh trong clip bản ca sĩ Hồng Hạnh vẫn đọng lại trong tôi cùng như dư ba của giai điệu: vòng hoa vàng trôi lênh đênh trên dòng nước, ngôi nhà thở đổ hoang phế trên đồi, cô gái mặc áo dài trắng nhỏ xíu đi giữa cồn cát mênh mông… Chừng ấy hình ảnh, chừng ấy ca từ vẫn cùng tôi đi qua bao cuộc tình cùng xiết bao nhớ nhung, xót tiếc ngậm ngùi. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác mọi thứ bồng bềnh, trượt trôi, đều bay đi, tan biến