THUỞ ẤY HOA VÀNG…


Lời bài hát nhẹ nhàng, giai điệu tha thiết, khoan thai, đem đến cảm giác êm ái, thanh thản nhưng sao tôi lại cứ bị ám ảnh:
Em đến nơi này vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
Một vế thương thôi riêng cho một người
Lần đầu nghe ca khúc này là từ những clip chiếu trên ti vi. Hồi đó tôi mới 12, 13 tuổi gì đó, đâu đã biết yêu, càng không hiểu cái sự mong manh, dễ tàn phai của tình yêu, của nỗi nhớ, đâu biết được cái khắc khoải, hằn sâu của một vết thương riêng cho một người, sau những hẹn hò, những đến và đi. Có lẽ những hình ảnh trong clip bản ca sĩ Hồng Hạnh vẫn đọng lại trong tôi cùng như dư ba của giai điệu: vòng hoa vàng trôi lênh đênh trên dòng nước, ngôi nhà thở đổ hoang phế trên đồi, cô gái mặc áo dài trắng nhỏ xíu đi giữa cồn cát mênh mông… Chừng ấy hình ảnh, chừng ấy ca từ vẫn cùng tôi đi qua bao cuộc tình cùng xiết bao nhớ nhung, xót tiếc ngậm ngùi.
Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác mọi thứ bồng bềnh, trượt trôi, đều bay đi, tan biến đi thành hư ảnh, hư vô khi nghe ca khúc này: em đến rồi bay đi, hoa vàng tàn phai, tình yêu lãng quên, cuộc đời chia ly, mất mát… Tất cả đều mong manh trong cõi đời vô thường. Đọng lại chỉ còn là nỗi nhớ trong lòng, là “cơn đau mịt mù”, là “một vết thương”. Trải nghiệm của tình yêu hay trải nghiệm đời đều là những mất mát theo thời gian, năm tháng. Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi trong tình cờ, tình yêu luôn để lại một bóng hình, một dư ảnh, một mối u hoài vì đôi ngày tình mới thành tình xưa, “tình xa”, “tình nhớ”, “tình sầu”.
Ca khúc này buồn, da diết, có gì đó khắc khoải nhưng đẹp, đẹp ở cái thoáng qua mơ hồ như có như không, là ảo giác của một giấc mơ giữa đời thực. Có một điều thực nhất, rõ rệt nhất là ước nguyện của tình yêu thật thà trong tâm hồn gã tình si:
Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió 
Đường trần em đi hoa vàng mấy độ 
Những đường cỏ lá từng giọt sương thu 
Yêu em thật thà. 
Một phút tĩnh lặng, một khoảng ngưng đọng thời gian để con người sống, yêu và được yêu, ước vọng muôn đời của những kẻ yêu. Tình yêu luôn khao khát đến lý tưởng của cái đẹp, của sự vĩnh hằng. Đó là mật ngọt của hạnh phúc, của xúc cảm chân thành, mãnh liệt, của một con tim thật thà. Nhưng mật ngọt tan nhanh, còn lại mật đắng, còn lại nỗi đau của chia ly, tan vỡ. Xa cách, chia lìa, đổ vỡ. Mọi thứ vụt tan biến trong nỗi ngậm ngùi, tiếc nuối, đau thương. Một nụ cười thành ấn tượng, thành dư tình, dư ảnh sẽ còn hằn mãi vết thương. Tất cả mọi thứ sẽ trôi, kỷ niệm còn ở lại.
Em đến nơi này bao điều chưa nói 
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội 
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi 
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui. 
            Có yêu, có xa, có mất mới hiểu cảm giác của “một vết thương thôi riêng cho một người” nhẹ tênh mà sắc buốt. Ta chẳng trách người bởi chắc là trong lòng người cũng có một vết thương của mình ta dành cho người như thế. Không ai sống bằng quá khứ, bằng bóng hình cố nhân, bằng tình yêu đã mất, bằng nỗi buồn gặm nhấm từng ngày của cái đã vuột khỏi tầm tay. Vết thương tự nó tưởng như sẽ lành theo thời gian. Đời sống trôi đi cũng kéo theo vạn nỗi đau trượt nhanh, như là ra khỏi hoàn cõi lòng ta. Nhưng đến một lúc, chợt một hình ảnh, một giai điệu, một âm thanh, hay bất cứ một xao động nào lại làm bừng dậy trong ta ký ức tình xưa, tình xa. Vết thương lại sưng tấy, khoan dùi trái tim đau. Chẳng phải tại ai tại cái gì cả, chỉ là do tâm hồn ta có những khoảng, những góc dành riêng cho một tâm hồn nào đó, dù đã đi qua đời ta từ muôn đời, muôn kiếp.
            Mỗi tình nhân đi qua đời ta để lại một khoảng trống. Không thể lấy người này lấp đi khoảng trống của kẻ khác để lại. Vết thương yêu chỉ tạm lành chứ không bao giờ liền sẹo. Cuộc đời, cuộc yêu là những mất mát chất chồng. Mỗi góc trái tim là một khoảng nhỏ của một thuở hoa vàng rực rỡ, của một rung động tình cờ sau thành nỗi đau mịt mù, thành tiếng thở dài ngậm ngùi, xót xa. Và bản thân ta cũng để lại bao khoảng trống như thế, bao vết thương chẳng thể lành trong trái tim của cố nhân xa.
            “Hoa vàng mấy độ” hay hoa của mấy độ yêu? Đâu phải tình yêu của ai cũng có hoa vàng nhưng ai cũng mang trong mình hình ảnh người tình đến, cùng bông hoa vàng rực rỡ của lòng. Sẽ luôn luôn là vội vã, là hành trình dang dở, là bao điều chưa kịp nói để ta biết rằng, đời sống đẹp nhất vẫn là tình yêu, dù chỉ là tình hờ, một khoảnh khắc hư hao, chưa kịp hiện hữu đã tan biến, chưa kịp bắt đầu đã kết thúc. Quên để mà nhớ, một lúc tất cả ào ạt hiện về, rồi tất cả tan nhanh như cơn gió. Ta ngẩn ngơ nhìn lại đời xanh rêu. Hoa vàng thành một ảo giác. Còn đó tiếng yêu thật thà trong vết thương dành riêng cho ta, dành riêng cho người.
            Một thuở hoa vàng… một thuở yêu… Mấy độ hoa vàng phôi pha. Mấy độ yêu còn lại nhớ. Tiếng yêu thật thà còn nằng nặng trong cơn đau vùi. Vui buồn sẽ qua để lại vết thương trong trống vắng. Kỷ niệm đẹp trôi theo dòng nhớ, bay đi cùng gió, như đời sẽ trôi xuôi, tan biến, nhẹ nhàng thành cõi hư vô. “Hoa vàng mấy độ” nhắc nhớ về một khoảnh khắc rực rỡ, sống hết mình cho từng khoảnh khắc ấy, như ngày đầu tiên của cuộc tình đầu tiên, trong ánh mắt tình cờ, một thoáng rồi bay đi nhưng ở bên đời mãi mãi.


Em đến bên đời hoa vàng một đóa 
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ 
Nào có ai hay ta gặp tình cờ 
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi. 

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ 
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ 
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù. 

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió 
Đường trần em đi hoa vàng mấy độ 
Những đường cỏ lá từng giọt sương thu 
Yêu em thật thà. 

Em đến nơi này bao điều chưa nói 
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội 
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi 
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui. 

Em đến nơi này vui buồn đi nhé 
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối 
Một vết thương thôi riêng cho một người.

   
                                                                           28/2/2016

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ