Hai năm nay, cứ đến 1.4, ý định viết về nhạc Trịnh của mình thay đổi 180 độ, từ nhạc tình chuyển sang ca khúc Da vàng. Định tự sự một chút cùng nhạc Trịnh về tình yêu, những mất mát của tình thầm nhưng bế tắc, chẳng thấy gì mới mẻ. Chợt nghe "Du mục" ngân vang những ca từ, giai điệu ám ảnh về quê hương và thân phận con người. Sau những quan sát, nhiều trải nghiệm, suy tư, mình bắt đầu thấu và thấm bi kịch của "Đàn bò vào thành phố/ Không còn ai hỏi thăm" và "Một người vào thành phố/ Không còn ai người quen"... Đó là bi kịch tự thân/ tự ý thức của kiếp đời sống vong quốc, vong thân. Ca từ mở đầu đã khiến ta gai người, nhói buốt trước tội ác và sự huỷ diệt của chiến tranh. Những mất mát, đau thương hiện hữu từ rung cảm từ bên trong, từ trong nhận thức của con người về thân phận giữa mênh mông, hoang vắng, tịch liêu, trống rỗng: ...
Nhận xét
Đăng nhận xét