Tự tình cùng đông Hà Nội
Căn phòng nhỏ
trong đêm đông như rộng hơn, trở nên trống trải, lạnh lẽo. Thu mình trong giấc
ngủ vùi miên man của hai bờ thức – tỉnh. Chợt những giai điệu bài hát quen
thuộc vang lên da diết, lắng đọng làm gai người. Ta thấy cô đơn vô bờ, thấy
thiếu một cái gì đó, nhớ một cái gì đó, tiếc một cái gì đó mà không thể gọi
tên. Ta thao thức lẩm nhẩm, thì thầm lời bài hát:
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai, tóc xõa vai mềm
Những con phố vắng đến héo hắt. Cái
lạnh mùa đông làm cho phố buồn và lòng người đơn côi. Mưa bụi lất phất khiến
cho cái lạnh thêm tái tê, lòng người khát khao khắc khoải một cái gì rất mong
manh. Để rồi, ta nhận về mình một cảm giác bơ vơ, vô định. Những khung cảnh của
“ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm” trên con đường vắng mưa nhỏ lâm thâm có lẽ chỉ
còn trong câu hát. Đó là khuôn cảnh của một Hà Nội rất xa, rất xưa mà nay còn
lại chút dư ảnh. Nhưng những cảm xúc bồi hồi, man mác buồn, một chút mộng mơ,
lãng mạn, cảm giác khao khát mong manh đến cháy lòng một vòng tay ấm trong đêm
đông Hà Nội thì vẫn còn nguyên vẹn.
Mùa đông hiu hiu gió bấc làm những con
phố nhạt nhòa, mờ đục trong cái lạnh, trong cái thâm u, trong nỗi buồn nhớ. Mỗi
con phố, mỗi hàng cây, mỗi nóc nhà… đề như mang trong mình cái hiu hắt, nhờ
nhờ, mờ đục. Cái lạnh lay lả theo những cơn mưa phùn lất phất. Lòng người hoang
lạnh, đìu hiu theo gió đông về. Những ký ức ào ạt về, làm ào tung nỗi nhớ. Ta
chắp nhặt, chi chút từng dư ảnh của chút tình vướng vấn để ghép thành một bức
tranh mang màu hoen ố thời gian. Bức tranh lỗ chỗ những chỗ vắng, thiếu, thừa,
nham nhở những màu sắc, đường nét không thứ tự như một gương mặt chi chít những
sẹo, như một bức tường loang lổ, như một tờ giấy nhàu được ghép từ những mảnh
vỡ vụn… Cũng phải thôi, bởi tất cả là ký ức vụn, nhạt nhòa, chợt hiện, chợt tan
biến trong mong manh, mơ hồ nhớ - quên, hư – thực…
Ngày đông, phố xá vẫn tấp nập người
lại qua. Những chiếc khăn quàng vội tung bang trong gió. Người người hối hả
theo dòng chảy bất tận của cuộc sống thường nhật. Bất chấp cái lạnh giá, cuộc
sống vẫn không ngừng diễn ra theo quán tính muôn đời. Mình ta lang thang trên
phố. Ta thấy mình lẻ loi, đơn chiếc. Ta bỗng thấy mình lạc loài, vô định với cả
dòng người ồn ã, quay cuồng kia. Thèm một góc nhỏ riêng mình, được thu mình lại
trong cảm giác bình yên, được lắng hồn thật sâu không vọng động với đời. Để
rồi, lòng tạnh những cơn mơ, những khao khát, nhừng hoài vọng, chờ trong mong
manh, tàn phai theo nắng nhạt chiều đông… Ta thấy mình nhợ nhạt, hư hao, tan
biến theo mỗi cơn gió bấc rít qua… Và một cái gì như bất lực, như tuyệt vọng
đang xâm chiếm ta, đang dẫn dụ ta về ốc đảo tâm hồn của nỗi cô liêu vạn kiếp…
Hàng cây vẫn đứng im lìm trong rét
mướt, trong tịch lặng. Những mái ngói rêu phong, những bức tường cũ kỹ vẫn mang
vẻ trầm mặc muôn đời của thời gian. Lớp rong rêu chồng chất nhưng bao kỷ niệm
chồng chất rong rêu trong lòng ta. Lá bàng đỏ nhiều hơn bên những lá xanh cuối
mùa. Những đám vàng rơi của lá khô làm nhói lòng ta cảm thức về nỗi tàn phai,
pha phôi của cuộc đời ngắn ngủi. Chút lá vàng rơi rắc rơi bao ký ức vốn mong
manh. Để rồi, chút dư tình cuối cùng với đông cũng loãng loét thành sương khói.
Chút hơi ấm hương yêu tan nhanh hơn cả làn gió quét qua đám lá vàng. Nụ cười,
gương mặt, nhưng thanh âm của giọng nói, những cử chỉ hay lời yêu đang lơ lửng,
đang chơi vơi nay trôi dạt theo cơn gió đông về… Ta mơ về một nơi xa lắm, đa
muốn chạy thật nhanh để trốn nỗi buồn, để thoát niềm đau, để không phải gặp
những cay đắng… Nhưng… chân ta chẳng nhấc nổi… Ta như bám rể trong hiện thực,
trong bao nỗi lòng ngổn ngang xót xa, tủi hờn… Nước mắt chan chứa chảy tràn
nóng hổi trong đêm đông giá lạnh, trên hai bàn tay khô gầy, tê tái…
Ngọn đèn đường vẫn vàng vọt tỏa ánh
chiếu xuống mặt đường. Ai đó vội vã trở về trong đêm lạnh giá mưa phùn. Riêng
mình ta lạc bước trong giá lạnh, cô liêu, trong những xót lòng đến tê dại. Mưa
bám đầy áo, thấm chiếc khăn mỏng. Ta rùng mình bởi cái lạnh túa ra từ trong
lòng. Thế là đã hết, hết sạch, vỡ vụn, tan biến… Lòng ta là một hố sâu của
trống rỗng, của hoang liêu, mệt nhoài, nhớ tiếc… Theo quán tính của vô thức, ta
về căn phòng lạnh lẽo, truy tìm hơi ấm ít ỏi đã bay đi hết từ thuở nào… Mùa
đông đã sang… Người mãi mãi xa… Hương tình phôi pha… Còn mình ta trong sầu
đông, trong nức nở xót xa…
Ánh mắt tìm dư ảnh, đôi tai lắng nghe
thanh âm, trải tim thổn thức nhen lên lửa ấm tình xa, miệng nhẩm thầm gọi tên,
bàn ta ngơ ngác tìm bàn tay… Để rồi tất cả gặp không gian bao la của lạnh –
buồn – vắng – đau. Ta đối bóng và gặp ta, gặp cái tâm hồn trần truồng, lạnh
lẽo, héo quắt của mình. Ta ngồi tự tình với đêm, với đông, với Hà Nội… Một khúc
tự tình hát mãi mà không thể cất thành lời, không thể vang thành âm sắc rõ
ràng… Nức nở, nghẹn ngào, xót xa, tiếc nuối… tích tụ, chồng chất trong âm thầm,
lặng lẽ như phố vắng đêm đông. Ta tự tình trong đông, với đông chờ ngày nỗi
buồn đau vỡ òa, bùng phát… Ta đang chờ một phút bình yên trong sự tan biến,
trong cảm giác hư không…
Nhận xét
Đăng nhận xét