Nghe “Phôi pha” cảm thấu bi kịch lỡ dở của bước chân giang hồ.
Đêm
khuya, nhìn vầng trăng xế bóng, nghe điệu nhạc trầm buồn của phôi pha, lòng
nhói lên bao tâm trạng, suy ngẫm. Không hiểu sao khi nghe ca khúc này mình luôn
hình dung ra dáng hình của một người tóc đồi mồi, đã trải quá nửa đời phiêu
lãng, giang hồ bốn bể, một mình trong căn nhà quạnh vắng nhìn lên vầng trăng
khuya lạnh mà lòng ngập đầy tiếc nuối, se sót:
“Ôm lòng đêm
Nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ”
Những lời ca từ đầu tiên giót vào hồn
tôi bao cảm nghiệm u ám. Dường như nỗi buồn miên man xâm chiếm tâm hồn u tịch
trong màn đêm hoang liêu. Một con người cô quạnh “Ôm lòng đêm” – ôm trọn đêm
dài hay ôm lòng mình trong đêm – thì đều bi kịch. Ngước mắt lên nhìn trăng thì
lại nhớ “trăng giang hồ xưa”. Nhớ mà lực bất tòng tâm, mà nhìn nó vụt qua đầy
tiếc thương. Bước chân phiêu du đã không thể lãng du cùng nhật nguyệt. Bi kịch
tâm hồn của một cái tôi dần hé lộ - con người tự nhớ chính mình, tự thấy mình
đang đánh mất chính mình trên hành trình thiên lý cuộc đời. Và cái bi kịch của
cái tôi giang hồ ấy càng thấm thía, nhói buốt hơn khi con người cảm nghiệm về
thời gian, về sự hiện hữu của bản thân trong dòng chảy thời gian:
“Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua”
Thời gian qua mau như bóng câu qua cửa
sổ. Cái thời gian vô hạn tuần hoàn ấy khiến cuộc đời con người càng ngắn ngủi
đến tội nghiệp. Nó phù du, hư ảo như gió thoảng qua. Dường như Trịnh chịu ảnh
hưởng nhiều của quan niệm Phật giáo khi coi cuộc đời là phù du, là gió thoảng
qua bởi nhà Phật quan niệm đời là ảo ảnh, là hư không. Cái tuổi xuân phơi phới,
thời xuân sắc qua mau nhường chỗ cho tuổi già sầm sập đến. Và cái bến bờ giới
hạn của kiếp đời như đã hiện ra, đang chờ đón con người. Ở ca khúc này, ta vẫn
gặp một ám ảnh thường xuyên trong ca từ nhạc Trịnh – Nỗi ám ảnh về sự trôi chảy
của thời gian. Dường như Trịnh nhìn thấy từng bước thời gian trôi, từng tuổi
xuân mai một, phôi pha dần mất. Nó cứ già, cứ héo, cứ lụi dần theo thời gian.
Đặt trong tương quan dài dặc với thời gian thì cuộc đời con người ngắn ngủi đến
tội nghiệp.
Từ không gian, thời gian, người lữ
khách lãng tử kia nhìn về hiện thực cuộc đời và thấm thía cái bi kịch nhân sinh
của mình – bi kịch lỡ dở của một con người cô đơn:
“Không còn ai
Đường về ôi quá dài
Những đêm xa người
Chén rượu cay
Một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui
Cho nhân gian chờ đợi”
Về với cuộc sống, sống với đời sống
của mình con người quá cô độc. Không còn ai để chia sẻ, để tri âm. Cuộc đời hữu
hạn mà cái già đã hiện hữu trên đầu. Lãng tử không thể phiêu du thiên lý nhưng
cũng không thể hồi hương vì “đường về ôi quá dài”. Con người đã hiện lên rõ
nhất với bi kịch lỡ dở, với tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” của mình. Đêm
quạnh vắng, lòng trống tênh, buồn não, nhìn về con đường phía trước mịt mùng,
nhìn về con đường sau lưng hun hút, bao dáng hình thân yêu đã xa, cái tôi phiêu
du kia còn lại một mình “soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm”. Trong tâm
thế rợn người đau nhớ ấy, cái tôi kia đang xót xa cuộc đời mình, xót xa trước
sự phai tàn, mất mát. Một mình bị chìm lấp, bao vây trong bóng đêm, trong nỗi
tịch mịch đời. Những chén rượu cay không còn làm nồng ấm tâm hồn nữa. Men say
qua chỉ làm lòng thêm chua xót, nghẹn ngào. Uống hoài thì cũng chỉ là uống
những đắng cay, những u ám mà thôi. Nhìn thấy sự phôi pha của đời, cái tôi kia
đang dần từ giã, đang tìm một cách siêu thoát nên “trả lại từng tin vui/ cho
nhân gian chờ đợi”. Và cái tôi giang hồ ấy tự nhận về mình tất cả những tàn
phai, những trống vắng, những mất mát, những tang thương để tìm một chốn bình
yên, một phút tịnh tâm:
“Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời
Nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời quay về lại
Về lại nơi cuối trời
Làm mây trôi”
Trong cõi yên bình của hồn, của tâm
trí ấy, dường như cái tôi kia bắt đầu có ý niệm neo dừng, nhìn nhận lại và cảm
nghiệm về bản thân. Quá khứ mênh mang đang ăm ắp dội về từ những ngày tháng xa
xưa, tươi tốt. Ngoảnh đầu ngồi nhìn lại “từng hôm nắng ngời”, “từng khi mưa
bay” mà thấy lòng hư hao. Bởi những điều bình dị, những cái đẹp thường ngày
nhất ấy đã mãi xa. Tất cả mọi thứ đều mong manh, đều bị phôi pha, bào mòn bời
nước phủ thời gian. Thực tế, cái tôi tê lạnh, đang dần bị chôn vùi trong lòng
đêm kia đang cố vùng vẫy, cố thoát thân bằng hồi ức, bằng mơ ước, bằng kéo dài
kỷ niệm xa xăm. Song đã quá muộn mằn. Bởi tất cả những điều hằng thường của
cuộc sống ấy đã thuộc về thế giới khác, lùi xa về một thời khắc khác mất rồi.
Con người đã xa đời ấy đang mong một sự giải thoát để được hưởng cái kiếp nhân
sinh nhẹ bẫng: “Có những ai xa đời quay về lại/ Về lại nơi cuối trời/ Làm mây
trôi”. Những hình ảnh trong ca từ thật đẹp nhưng cũng thật mong manh và phiêu
diêu. Ước muốn quay về lại nơi cuối trời làm một áng mây trôi thật đẹp. Đó là
khao khát muôn đời của kẻ giang hồ xê dịch muốn sống trọn kiếp với sở nguyện,
với tráng chí của mình. Dù đến bờ bên kia cõi đời người ấy cũng mong muốn làm
một áng mây trôi tiếp tục hành trình phiêu lãng. Bởi cuộc đời là phù du thì cứ
để nó phù du cùng vũ trụ, cùng tạo vật. Ý này ta cũng gặp trong ca khúc “Cát
bụi” của Trịnh: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi/ Để một mai tôi về làm cát bụi/
Ôi cát bụi mệt nhoài/ Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi”.
Nhưng rồi, cái khao khát giải thoát ấy
vĩnh viễn không thể hiện thực hóa được. Bước chân giang hồ kia dứt khoát phải
chọn cho mình một lối đi. Đứng giữa ngã ba đường của sự lỡ dở, đành chọn con
đường quay đầu lại là bờ, thôi thì “lá cũng rụng về cội”. Cái tôi kia tự nhủ
với lòng:
“Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
Tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa”
Đó là sự lựa chọn dứt khoát để thoát
khỏi bi kịch kia. Song sự lựa chọn ấy có đến được đích hay không vẫn là khả
năng để mở. Ảo giác của con người cô đơn, phiêu bồng kia đang đưa anh về chốn
cũ, vườn xưa. Dường như anh đang cố hết mình để thực hiện cái chu trình ấy dù
biết nó lê thê. Những lời ca từ cuối nhẹ bẫng, vút cao của những bước chân trở
về. Đó là những bàn chân rất nhẹ về vườn khuya như những năm xưa. Song làm sao
trở lại được ngày xa xưa ấy. Cái nhẹ nhàng thanh thản đó chỉ là ảo ảnh, là
chiêm bao. Quá khứ - hiện tại, mơ – thực, cái phôi pha mất – cái hiện hữu còn
cứ đan xen, chồng chéo hiện hữu trong hồn người chinh nhân. Những bước chân năm
xưa dội về làm lòng người càng bâng khuâng, xao xuyến, càng nôn nao bi đát
trước tình cảnh hiện tại. Dư ba của những năm xưa ấy cứ vang động mãi thành
niềm day dứt, ám ảnh về sự phôi pha, về những phai tàn, về sự mong manh của
kiếp đời. Điệu phôi pha ấy không chỉ là cảm nhận mà còn như hiện hữu, như hiển
hiện ngay trước mắt người nghe nhạc.
Bài hát này có tiết tấu chậm, buồn,
hát nhấn nhá từng câu từng chữ. Ca sĩ nào hát cũng vậy. Từng câu, từng chữ cứ
thong dong, chầm chậm được gieo xuống nền nhạc buồn như từng giọt thời gian rời
tàn trên khuông nhạc. Người lữ khách như đong đếm dần những bước đi thời gian
để cảm thấu sự tàn lụi, phôi pha. Cách ngắt câu, nhịp trong ca từ rất ngắn rất
giàu chất tạo hình. Nó như đang vẽ nên những bước chân mỏi mệt, bước từng bước
ngập ngừng cùng suy tư trên con đường bộ hành của người xê dịch. Tâm thế, trạng
thái và xúc cảm của nhân vật trong ca khúc dần hiện lên theo cách trình bày
ngôn từ: Nhớ tiếc; buồn bã, se sót (đoạn 1); cô liêu, tịch vắng (đoạn 2); khao
khát giải thoát (đoạn 3); giác ngộ, trở về (đoạn 4). Hành trình tâm trạng, hành
trình nhận thức và hành trình phiêu lãng hòa vào nhau để thực hiện hành trình
duy nhất, cuối cùng – hành trình trở về. Ngôn từ, hình ảnh đều biến ảo và xuyên
thấm theo những hành trình ấy.
Bài hát này được Trịnh Công Sơn viết
năm 1960 – thời kỳ đầu sáng tác. Song đến bây giờ ta vẫn thấy đồng điệu thiết
tha. Có biết bao nhiêu bi kịch lỡ dở như vậy trong tâm hồn bao người thời ấy và
bây giờ. Trịnh đã đem đến một thứ âm nhạc rất lạ cho thời ấy để rồi nhạc Việt Nam không bao
giờ như trước nữa. Và đến hôm nay, những ca từ, nốt nhạc trong bài hát “Phôi
pha” vẫn làm mình thức nhận sâu xa về bao điều trong cuộc sống, về con người,
về những khao khát và cái đẹp. Cõi đời này mãi mãi vẫn còn hành trình của bi
kịch phôi pha.
Nhận xét
Đăng nhận xét