Hà Nội, mùa cây trổ lá




Cơn gió mùa đông bắc vội vàng lướt qua phố phường như một nhát chổi lớn quét nhanh và mạnh. Nó không đủ gây nên cảm giác rét buốt tái tê nhưng cũng đủ để kéo dài chút sầu đông trên từng góc phố, quãng đường. Và trên những hàng cây kia, chút sầu vắng, hoang vu của đông vẫn hiện hữu trên những cành khô khắc, lá đen thủi. Mọi người vẫn trong tâm thế vội vã trên con đường đông, trong trang phục đông. Cái lạnh lẽo và không khí man mác buồn mờ đục của ngày đông chảy tràn khắp phố. Lòng ta se thắt một chút cảm giác trái mùa, một cảm giác lạ hóa đông về trong giữa tiết trời xuân.
          Nhưng cơn gió đông cuối mùa cũng chỉ như vậy, chỉ nhen lên cái lạnh bất chợt một chút thoáng qua. Nó chỉ làm dậy lên một chút thoáng qua cảm giác của hoài nhớ chút sầu đông qua. Cái lạnh thoảng qua không thể ngăn được những làn hơi ấm ngập tràn của xuân. Nắng lại tỏa lan trên khắp các con phố. Cây cối như mỉm cười đón nắng, làm duyên trong nắng tươi hồng. Những nụ cười rạng rỡ, những bờ má mướt mà, làn da nõn nường trong màu áo mới xanh nơ, non tơ. Trong cái se lạnh cuối mùa, tấm áo mới của lộc, của lá vẫn phơi phới khoe sắc làm thay đổi gương mặt phố phường.
          Từ những cây cành trơ trụi, gầy guộc, bao búp non chúm chím nảy nở. Những lá xơ xác còn vương vấn như che đi cái chồi mầm bé nhỏ, non tơ hồng hồng, tim tím. Cái sắc màu li ti ấy len lỏi tronh cái màu đen sạm, cái khô khắc của cành đông gợi lên niềm rung động sâu xa. Trong mọi trạng huống của đời sống này, sự sống vẫn tồn tại mãnh liệt. Nó có sức bật dậy, vươn lên mạnh mẽ, thách thức mọi thử thách. Qua đông giá, đến xuân tươi thắm, ấm áp. Cây sẽ bước vào một mùa sinh sôi mới, mãnh liệt hơn, hứa hẹn những tán lá rợp mát trời hè, những mùa hoa rực rỡ bầu xuân và nhiều trái ngọt mọng mòi lúc thu sang. Đó là cái quy luật muôn đời của sự sống, sự sống bất diệt, sự sống chẳng bao giờ chán nản. Và phải chăng những vẻ đẹp, sức sống và bao giá trị kia được phôi thai, được bắt nguồn từ những héo tàn, già úa, chết chóc theo quy luật vô thường muôn đời nay?
          Mưa phùn rả rích giăng trắng phố, phủ đầy những hàng cây im phăng phắc như những tượng sắt. Mưa cứ lả lướt bay bay để gieo mầm sức sống. Làn gió đông lan tỏa như tiếp thêm năng lượng sống cho mưa. Để rồi, từ những xúc tác sống ấy, cây trên phố bừng nở lá non, đâm chồi lộc biếc. Hàng cây như trở mình thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nó tươi roi rói, xanh nõn một màu của sắc xuân, sức xuân, tình xuân. Phố phường như cởi bỏ hết những chiếc áo cát két, áo dạ, ao len… xụ xị của mùa đông để khoác lên mình chiếc áo lụa mềm, mỏng, mỡ màng của màu xanh non tơ. Chiếc áo ấy mơn man khắp da thịt phố phường để phố xuân mang tình xuân phơi phới. Nàng công chúa sau bao ngày dài say ngủ ngay bừng tỉnh để khoe vẻ đẹp diễm lệ, để trưng tinh thần phấn chấn, say sưa, để đắm mình trong hạnh phúc ngày xanh. Mùa cây trổ lá, trổ ra sự sống, trổ bao vẻ đẹp, trổ ra những hy vọng, khơi mở niềm vui và niềm hạnh phúc ngập tràn.
          Những giọt sương long lanh đọng trên lá làm ngời lên ánh mắt long lanh hy vọng, bờ môi mọng thắm niềm vui, đôi má hồng đào sắc đẹp của mỗi người qua phố. Xuân sắc, xuân tình len lỏi trong mỗi tế bào của chúng ta. Lòng ta cùng đang bừng nở như lá, như hoa, nhưng nắng xuân rạng rỡ, tươi giòn. Những bước chân vui hòa nhịp với tiếng nói cười tha thiết. Ta nghe nụ nảy mầm, ta nghe được gió đang thì thầm kể những câu chuyện muôn đời của phố. Ta nghe được hơi thở của đất đang tỏa lên giao hòa cùng cây. Ta nghe thấy những lời tâm tình của cây ôn lại một mùa tình đã mất… Tất cả đất trời, thiên nhiên, lòng phố, lòng người đang giao hòa, đang cùng cất lên những lời tình tha thiết, vĩnh hằng về cuộc sống, về khát vọng, về những cái đẹp muôn đời. Song, điều quan trọng là những giá trị cất giấu trong mỗi sự sống kia là một lời tình và cái sự sống của mùa cây trổ lá là cả một bài tình bất tận của cuộc sống. Từ ngày hôm qua, đến hôm nay và cả mai sau, chúng ta vẫn mãi mãi còn hát ca bài tình muôn đời ấy để ta được hưởng trọn cuộc đời của người tình nhân cuộc sống.
          Ngước lên cao, nhìn những vòm lá non ngút ngát khiến ta ngợp mắt, ngợp hồn. Trên vòm cao của lá, của trời kia, một vùng sáng trắng, mát lành tạo điểm nhấn cho xuân Hà Nội là những tán hoa sưa. Màu trắng thơm thảo, dịu dàng, trong khiết của hoa sưa làm cho lòng người lắng lại, trở nên dịu dàng, trong trẻo, mát lành. Lòng ta tạnh đi những bồng bột, những cảm giác gấp gáp, xô bồ, những mãnh liệt, thét gào. Ta thấy mình từ tâm, sống chậm lại, tạm dừng lòng xốn xang để chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên. Những tán sưa đan kết, được dệt nên bằng một màu hoa trắng. Cái sắc màu mong manh, trong ngần đến thấu suốt như đổ đầy cảm xúc. Cánh hoa nhẹ đưa trong gió như vương vấn một nỗi lòng. Nhặt cánh hoa rơi, ta cảm nhận được tất cả cái hư hao, mỏng mảnh của vẻ đẹp. Nhưng hư hao mà không tan biến, mảnh khảnh lại khắc sâu. Sắc hoa, hồn hoa đã lay động hồn người về một vẻ đẹp bình dị, hồn nhiên mà khắc khoải, thanh tú, quyến rũ. Hoa cũng như người đều ứa đầy những xuân tình phơi phới theo làn gió đông.
           Lá lục, hoa trắng kết bện, xoắn xuýt cùng nhau tạo nên nét yêu kiều, vẻ đẹp hài hòa đến hoàn mỹ của không gian. Ta say sưa ngắm phố phường như ngắm cô gái đẹp đương giữa thời con gái lưng ong. Xuân đang chín và cây mọng đầy những vẻ đẹp phồn thịnh nhất của đời sống trong một năm. Đường phố được trải đầy vẻ đẹp, nhuộm một màu của sức sống thanh tân. Lặng lòng ngồi góc nhỏ của một quán ven đường, ta cảm nghe được hồn của Hà Nội xuân. Nét xuân phố phường Hà Nội là đây – là những cái đời thường, là những mầm non trong phố, là những vòm lá xanh đan kết quanh nhà, là những chùm hoa trắng ngát ven hồ. Hồn Xuân phố là đây – một chút phơi phới vui mừng, một chút say sưa đắm đuối, một chút dịu dàng đằm thắm, một chút đa tình, quyến rũ, một chút một mạc, thanh tân… Màu của lộc, của cây, của lá non, của hoa thắm đã làm ngời lên màu sắc phố xuân, tỏa rạng hồn xuân riêng đất kinh kỳ.
          Đào thắm đã phai, hoa vàng đã nhạt, những vườn quất đã không còn mọng mòi. Nhưng xuân Hà Nội vẫn còn, vẫn tươi mới và đẹp lung linh trong màu lá xanh non, mỡ màng, óng ả. Chồi lộc nhú ló rạng trên mỗi hàng cây đem đến nét xuân khiêm nhường mà đầy ý vị. Những bông hoa sưa trên cao kia như sự tiếp nối, bổ khuyết cho hoa bạt ngàn, rực rỡ dưới vườn khi đã đến lúc pha phôi. Mùa cây trổ lá cứ lặng lẽ đến và lặng lẽ trôi. Để một lúc nào đó, cũng rất lặng lẽ ta giật mình phố phường đã ngời một sắc xanh bất tận của những hàng cây xưa cũ. Những vòm lá xanh lơ ngút ngát tự mang trong mình vẻ đẹp đặc trưng ngàn đời của phố phường Hà Nội. Và mỗi khi xa nhớ, ta lặng lẽ hoài vọng về một màu xanh non trong khiết của những hàng cây – của mùa xuân tinh khôi được kết tinh qua bao nhiêu châu ngọc của sự sống. Hà Nội hiện về trong lòng ta trong lời thầm hát bài tình bất diệt của lá, của hoa, của lộc biếc ngày mưa xuân.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ