Thu đã về cùng bao thương nhớ!


            Nắng vàng. Nắng giòn tan mang theo một chút hanh hao mùa. Lá xanh nhưng bớt đậm. Cái sắc xanh phồn thực của ngày hè nay đã thay bắt chút héo hon và phai tàn. Hoa mướp vàng. Vẫn vàng nhưng những bôn hoa như nhỏ hơn, không còn mọng mòi cái màu hoàng kim. Sen cuối hạ dù chưa tàn tạ nhưng thưa thớt, Hoa ít. Hồng đậm sắc tàn phai. Hương sực nức một mùi mong manh. Lá vàng. Một chút rơi trong đám màu lục bát ngát. Một chút sương sáng giăng mùng đem lại vài nét se sắt đặc trưng. Thu đã về! Thu đã sang một cách dịu dàng, êm ái nhất. Thu vàng. Thu quyến rũ. Thu xanh. Thu lạnh. Thu sương. Nhưng trước hết trong lòng tôi là thu thương nhớ. Một cái gì hư ảo, mong manh, thảnh mảnh của miền ký ức, của kỷ niện hiện về. Nó là màn sương của tâm tình quyện trong màn sương thu đang giăng đầu ngõ.
          Một sáng thu. Thức dậy. Lòng lạnh. Trống vắng. Ta thấy mình hư hao. Ta thấy mình thiếu đi một cái gì, thiếu một con người bên cạnh. Người đã đến và đi. Còn ta một mình với thu buồn, thu nhớ. Ai đem lại cho tôi một mùa thu trước, một mùa thu xa. Tôi nhặt lá vàng, lá xanh của kỷ niệm, của biệt ly. Ngửng mặt lên nhìn lại mình, ta thấy ta mất người và mất ta. Cái cảm giác thu không hiện lên rõ rệt trong lòng. Một chút lãng đãng chợt hiện, chợt nhòe, chợt nhớ, chợt quên, chợt đến rồi chợt đi. Một mình ngồi cuộn lại trong cái hơi may mỏng quẹt chơi vơi. Để rồi trưa nay, trưa mai, cái nóng rát, khô khốc như hút lấy từng giọt nước trong người ta chợt đến. Mọi cảm xúc, kỷ niệm, suy tư bốc hơi theo cái nắng chéo ngoe, héo hắt heo may gió, heo may mùa.
          Trưa. Nắng nồng. Oi bức. Khô khắt. Người tan chảy theo những giọt mồ hôi. Mưa rào ập đến. Mưa thu. Chợt mưa. Chợt tạnh. Ta nhìn nắng trong mưa. Những hạt mưa vương sót như bao giọt trinh nguyên, trong ngần vương vấn theo tuổi mùa. Nắng tươi và nắng ướt hòa trong mưa thành một màu tinh khôi – màu tuổi dại, màu của vẻ đẹp trong ngần. Cái màu đó mang theo cái ngút ngát của cảm xúc, của màu sắc, hương vị và ánh lên lung linh theo đường chân trời. Không ào ạt, dữ dội, không sấm chớp đùng đoàng, không mát lành như mưa hạ, mưa thu mang cảm xúc rất thu. Ai bảo mưa thu không phải mưa rào? Mưa thu vẫn có cái ào ạt của mưa hạ nhưng không hào hùng như mưa hạ. Nó không dứt điểm mà cuối cơn bao giờ cũng sót lại một chút lây rây – của – một – nỗi niềm. Thay vào cái mát lành quen thuộc của mưa hè là cái lạnh thấm sâu. Mưa thu là cái xốn xang nhưng lại bâng khuâng, là cái ào ạt nhưng lại giăng mắc, là cái chợt đến nhưng lại vương lâu. Nó là mưa – cảm – xúc – thu. Nó cũng như chút hồng phai, chút vàng nhạt của mối tình xưa không dễ gì đứt. Nó mỏng manh như sợi tơ nhưng cả đời không đứt. Ngân vang đó là dư tình, đó cũng là thu, là bao thương nhớ ngân lên theo thu về.
          Thu đến trường. Tiếng trống vang lên. Bao học trò háo hức. Bao học trò bàng quan. Ta thì thấy một thu đã hoàn toàn mất. Thu tuổi hoa niên trôi quá xa trong cõi nhớ vô biên mà trí nhớ lại quá nhỏ nhoi. Nụ cười trong biếc của học trò ngày khai trường. Đó là ta… của… một thời đã xa. Dầm mưa thu đi học, ta thấy ta là một phần của cơn mưa, của một suối nguồn cảm xúc trong trẻo. Để rồi, một thu kia, ta không bước trên con đường quen nữa. Ta đi trên con đường mới. Quên. Nhớ. Đợi. Quay lưng. Con đường quen. Con đường mới giờ thành quen. Và đến một ngày nữa, nó thành con đường quên, con đường nhớ, con đường chờ, con đường bị người ta quay mặt. Tất cả những con đường đều đưa ta vào thu, đưa ta về cái thời của một ngày xa, ngày xưa, đưa ta về với chính lòng mình. Mai hậu, con đường thu sẽ đưa ta về thu của cuộc đời mình để biết đời sẽ xanh rêu, để biết cái hư vô của kiếp người.

          Thu trong veo. Và thu vàng vọ. Thu trong ta và thu bên ta. Thu và lòng ta bao năm đã quyện trong một nỗi buồn định mệnh. Man mác. Tỏa lan. Sâu lắng. Khắc khoải. Phiêu linh. Dồn tụ. Cảm xúc đến cùng thu, đi theo thu, vương vấn lại, ngân nga cùng với thu. Nó là nắng vàng. Nó là hanh gắt. Nó là bỏng rát khô héo. Nó là se lạnh, hoang lạnh. Tất cả, tất cả là… thu, là… ta, là… thế giới thương nhớ trong ta đổ ập vào thu. Và một đêm thu, nhìn thu lòng, ta thấy ta là một con thuyền không bến, một khách hồ hải trôi theo cơn gió heo may cuộc đời như lá vàng lãng đãng rơi thu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ