Hoa sữa, kỷ niệm tình yêu thu Hà Nội... mơ mộng và ... xót xa
“Hoa
sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm…”
Tình cờ quen anh trên mạng, vào blog
của anh đọc những lời tâm sự giản dị mà sâu sắc, xúc động vô cùng. Anh – một
người mang tâm hồn Hà Nội sền sệt – đã đánh thức miền ký ức trong tôi. Một cái
gì đó rất tự nhiên thoảng qua và tôi chợt nhận ra hương hoa sữa nồng nàn phả ra
từ cây hoa góc sân trường. Cái mùi hương tỏa ngát, đậm đã ấy quyện trong thoáng
hơi may se lạnh như đưa tôi về lại phố xưa, về lại những con đường quen vẫn còn
hằn in trong ký ức. Những dòng viết của anh đưa hồn tôi cùng hương hoa sữa ngọt
ngào theo làn heo may về góc phố, một nẻo đường hằn in dấu chân kỷ niệm.
Lần theo con đường chi chít dấu chân
quen, tôi tìm về một góc phố vắng và chợt biết rằng thu đã sang. Cây hoa sữa đã
tỏa hương ngào ngạt trong buổi sáng thu sương, buổi sáng thu lạnh. Nhìn lên
cây, những bông hoa sữa đầu mùa hé nở. Nhỏ nhoi. Khiê nhường. Kém sắc. Nhưng
chính những chùm hoa chúm chím mang những bông hoa li ti, xanh xanh, trắng
trắng kia lại là duyên, là tình, là hồn thu Hà Nội. Những bông hoa đầu mùa khép
nép trong đám lá xanh như môi cười thiếu nữ chúm chím điệu đàng làm duyên. Để
rồi, một ngày giữa thu, hoa sữa bạt ngàn cây, bao trùm một sắc trắng xanh đặc
trưng. Sắc màu ấy làm nao lòng người bởi màu kỷ niệm, màu hoài nhớ, hoài
thương. Vẻ dịu dàng, tinh tế, lắng đọng của sắc hoa làm không gian tĩnh hơn,
vắng hơn, điệu đàng, dịu nhẹ và pha chút lãng đãng bay bổng. Phố nhỏ, dài như
thoáng hơn. Bầu trời thu cao xanh khiến lòng ta hòa nhịp lòng phố trôi về những
dư ba tình đầu – một cái tình nhè nhẹ, dịu êm và e ấp như hoa sữa đầu mùa. Ta
nhớ, ta thương, ta hoài vọng về tình xa, tình xưa nay thành tình nhớ.
Cái khí lạnh của buổi sáng hòa trong
những làn sương ướt khiến hương hoa sữa quyện lại, vón tròn, như điểm từng giọt
trong hồn ta. Hoa sữa đã nức mùi, nồng nàn, đậm đà đã đánh thức những cảm giác
bất chợ, những rung động ngẫu nhiên của lòng. Và cái hương hoa ngạt ngào ấy
vương lâu, tỏa lan theo chiều không gian phố xa rộng. Những làn hơi may chớm se
sắt, hanh hao như tãi mùi hương theo nhiều chiều. Một mai đây, mỗi người đi qua
vùng hoa sữa sẽ nhớ về một góc phố, nhớ về một vùng kỷ niệm, một vùng đời ta đã
qua. Những bông hoa trắng xinh đang lã tã rơi rơi và xoay theo chiều gió. Ta
nhặt cho người một bông ly ty rồi nó lăn theo đường nét trên ngón tay. Có một
cái gì như hư hao, một cảm giác mong manh chợt hiện về cái đang hiện hữu – cái
đã xưa và cái sắp xa. Thoáng heo may theo bước chân ta, hương hoa sữa còn vương
vấn lòng, sắc hoa sữa vẫn hiện hình trong vùng trí nghĩ.
Và rồi ta chợt nhận ra, ta đã xa vùng
hoa sữa, xa vùng hương nồng nàn, say đắm, ngọt ngào, đậm sắc của ngày nào. Chút
hương hoa thoảng qua hay là chút hương tình cũ thoảng bay theo gió nhớ mang
về?! Ta chợt nhận ra, ta một mình đi trong cõi đời. Lòng la bao ngày lắng lại,
dịu đi nay cuộn lên một cái gì nồng nàn, tha thiết – tha thiết của nhớ, của
mong, của chờ, của đợi, của tiếc, của u hoài.
Hoa sữa luôn đợi nắng thu để cất lên mùi hương dậy
thì, để sáng lên sắc hoa trinh khiết. Ta đang đi cô lẻ trong chiều thu để đợi
một hình bóng đã qua, một cái gì đã mất nhưng vẹn nguyên, trong trẻo, tinh
khôi. Dáng hình người, những lời nói, những xúc cảm đã quyện lại thành mùi
hương, thành làn sương, thành điệu gió cành. Nhưng rồi, nó bay, trôi đi như một
ảo ảnh mơ hồ của kỷ niệm hồn nhiên. Tất cả dịu dàng, mơn man, thoang thoảng
nhưng đằm sâu, hằn lâu, lắng lại khiến ta nhói lên một niềm nhớ tiếc, một nỗi
xót xa. Người đã xa ta, xa mãi để ta vẫn hoài vọng một cái gì, để ta nhắc nhớ
mãi một mối tình xưa, một mối tình xa... Một nỗi đau, một niềm tiếc nuối, một
chút xót xa xen lẫn cay đắng nhói trong tim làm ta nghẹn ngào. Một nỗi mất mát
tưởng như vô hình lại đọng mãi, hằn sâu trong lòng ta những khắc khoải của tỳ
vết tang thương, phụ rẫy. Lòng ta nhòa đi trong câu hát “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm/ Có lẽ nào... có lẽ nào...”
Nhận xét
Đăng nhận xét