Đi… Về… Những cảm xúc…
Chiếc xe lao vun vút trên con đường nhập nhoạng tối – sáng lúc trời chạng vạng. Thành phố dần bị bỏ lại sau lưng cùng bao nỗi niềm đầu đông. Bóng tối bao phủ khiến Hà Nội giờ, nhìn qua cửa kính chỉ còn là một vùng sáng lấp lánh với muôn ánh đèn. Càng xa thành phố, những ánh đèn nhỏ nhoi dần, nổi bật trên nền trời đen như những ngôi sao treo lơ lửng trong không gian. Con đường, nhìn qua ô cửa nhỏ của chiếc xe như chạy ngược, dội vào lòng mình bao khoảng không gian quen và lạ, nhớ và quên đã và đang dần xa. Ngả đầu lên lưng ghế, định ngủ một giấc cho xe đưa về đến nhà, anh xế bật đĩa nhạc sến. Những lời ca buồn buồn, thê thiết vang lên khiến mình không thể ngủ được. Nó đánh thức nỗi buồn và những hoài cảm không thể gọi tên trong lòng. Mình thực cũng không biết gọi tên xúc cảm đó là gì, mà chỉ thấy trong lòng xe lại một nỗi buồn vắng, một nỗi nhớ mông lung, một niềm u hoài khó nắm bắt. Ta lặng đi nhìn những cảnh đang đen kịt lại trên những cung đường đang ruổi nh