Gặp gỡ và ly tan…





Viết cho những người ta đã gặp và đã xa, viết cho bao cuộc hạnh ngộ và chia ly đã và đang diễu hành trong cuộc đời ta…
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Nguyễn Du
          Bao năm nay hai câu “Kiều” này luôn đi về trong tâm trí ta, ám ảnh ta về nỗi hợp tan, về những cuộc gặp gỡ và ly tan như đèn kéo quân diễu hành qua cuộc đời ta. Những ngày tháng rong ruổi qua trước mắt để ta nhìn tuổi đời đến và đi… Bao bể dâu vô thường đem người đến và rồi lại đem người xa… Những bạn bè… Những người thân… Những người yêu… Từng người tình theo cơ duyên đến bên ta rồi lặng lẽ rời xa như một khoảnh khắc chiêm bao… Bao thế hệ đồng trang lứa cùng ta đã xa ta, có người xa mãi mãi… Bao lớp học trò cứ đến và lại ra trường… Bao người quen thân hôm nay vui vẻ bên nhau ngày mai cách biệt phương trời… Người thân yêu cũng không ở bên ta mãi mãi… Và người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ… Tất cả, tất cả đến và đi như dòng nước cứ chuồi mãi, cứ chảy trôi không ngừng… Ta nhận về và rồi lại mất đi… Ta tự hỏi lòng là đã bao lần ta lăn những giọt nước mắt mừng tủi ngày hạnh ngộ? Đã bao lần ta nén lòng gạt những giọt nước mắt phân ly, dù phân ly trong tâm tưởng?
          Có những tình cảm lâu bền, có những sự gắn bó thâm niên cuối cùng cũng chẳng ở lại bên ta… Có nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ và ta có thêm tri kỷ nhưng người tri kỷ kia cũng không từ mà biệt… Có những mối tình vừa nhen nhóm đốm lửa ban đầu thì cũng vội xa tầm tay… Có những điều hôm nay ta đón nhận người, đón nhận một cảm xúc, một chân tình nhưng ta biết chắc chắn đến tháng ngày này không còn là của ta nữa… Có những cuộc gặp gỡ trong khoảnh khắc, đem cho biết bao niềm vui, hạnh phúc để rồi vụt tan biến đi theo làn mưa, để lòng ta biết có khi chẳng bao giờ có cuộc hạnh ngộ nào nữa… Có những người mỗi ngày đều gặp theo một nghĩa này hay nghĩa khác nhưng chẳng có hạnh ngộ. Hai đứa cứ như hai đường thẳng song song, chạy suốt hành trình đời mà không bao giờ tìm thấy điểm gặp gỡ… Biết bao lần gặp gỡ… Biết bao lần biệt ly… Biết bao cuộc tiễn đưa lòng mà đời ta đã trải nghiệm… Để rồi, lòng ta quạnh hiu như một dấu tình sầu mà thôi.
          Mỗi cuộc gặp gỡ, dù vô tình hay hữu ý, dù bền lâu hay chớp nhoáng, dù dai dẳng hai chỉ là khoảng khắc đều mang đến cho ta một chút nồng nàn tình thân ái, một sự ấm ám trong yêu thương, sẻ chia, một niềm vui vô bờ trong sự giao cảm. Nhưng trong gặp gỡ đã nảy mầm ly biệt. Ta xót lòng vì lẽ vô thường của đời sống, của những gì hữu hạn. Và bao cuộc phân ly cứ nối tiếp, đổ òa như thác lũ xuống đời. Mỗi cuộc tiễn đưa tình để lại trong lòng ta bao dư vị buồn vương, tiếc nuối. Một nỗi trống trải mênh mang trong những đêm hoang vắng, trong những lúc cô liêu. Miệng ta lại run rẩy những thanh âm rầu rĩ của tình nhớ, tình xa, tình sầu… Nỗi nhớ xâm chiếm, cuộn trào lòng ta, cuốn phăng đi miền ký ức chỉ còn là dư ảnh nhạt nhòa. Nhớ tiếc, hoài thương, xót lòng… là dư vị còn lại của những cuộc biệt ly không mong muốn. Đã bao lần ta khóc thầm lặng lẽ cho đời ta, cho kiếp sống nhỏ nhoi này với những cuộc tình chưa có bắt đầu mà đã kết thúc. Khi hy vọng vừa nhen lên cũng là lúc tuyệt vọng ập đến. Chẳng tại ta, cũng chẳng tại người. Chỉ trách tạo hóa vô tình, chỉ trách ta vô duyên, chỉ trách ông trời xui ác đem đến những nỗi đắng cay, bẽ bàng của chút tình dở dang, của một cái chẳng có định hình nhưng đã phải tan biến. Đôi khi ta yếu đuối và bi quan khi nhìn thấy mình như bị buộc và định mệnh của ly tan kéo dài.
          Một mình lặng lẽ đêm thâu, ta nhìn màu đêm, ta nhìn đời ta. Những nụ cười và những giọt nước mắt, những hạnh phúc và những đắng cay, những hội ngộ và chia xa, những tình yêu và cô đơn, những nhớ và những quên… cứ dần dần đến, dần dần đi, cứ đồng hiện rồi tan biến. Có những dĩ vãng xa mờ, ta cố chôn đi nỗi đau biệt ly một lúc nào đó quặn lên trong lòng đau đớn. Những kỷ niệm dù chỉ thoáng qua, dù chỉ ngắn ngủi một chiều mưa bên nhau nhưng khiến ta nhớ cả đời. Ngọt ngào và man trá, chân thành và giả dối, thực và hư… cứ đan xen, quấn lại với nhau. Ta như đang lạc giữa một mê cung mênh mang của bao cảm xúc, bao nỗi niềm, bao câu hỏi mà chẳng thể trả lời được. Cái gì còn đọng lại sau tất cả? Cái gì là của ta khi mọi thứ qua đi? Ta – một nhỏ bé, hư không… Ta – một nhạt nhòa, quên lãng… Ta – một cô đơn, mất mát… Ta – một hạt cát hư vô… Ta – một khát khao, hy vọng… Ta – một tuyệt vọng, đau thương… Ta – tất cả những gì hằng thường lạc trong cái mông lung vô thường… Nhìn lại một quảng đời không ngắn ngủi, ta thấy mình là con người phàm với tất cả điệu hồn của sum vầy và ly biệt.
          Đường phố mưa vẫn giăng. Hàng cây nghiêng đổ vào đông xời xạc trong cái màu xám lạnh của chiều. Ta lượm hồn mình trong cái màu xám còn lại của những cuộc ly tan. Niềm vui hạnh ngộ mong manh, thoáng qua như cơn gió vô thường. Để trong đêm đông, ta nhớ, ta mong, ta đợi… trong xa rời biền biệt. Nhặt lại tình của mình chút hương nồng nỗi nhớ kỷ niệm xa xăm. Ngọn lửa khao khát và hy vọng lại nhen lên. Tình yêu hà hạnh phúc ơi, sao xa quá tầm tay với của ta! Hạnh ngộ, sum vầy ơi sao mãi vẫn chưa về? Mầm cây đời xanh tươi của giao hòa, của sẻ chia sao ngủ quên lâu quá trong đất này? Ta đi về trong hai miền gặp gỡ và ly tan của kiếp đời lỡ làng, của kiếp sống “con chim lìa đàn” khát cháy một sự hội ngộ, tương phùng.
                                                                                                                                  10/ 2011


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ