HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ 1)
Trong khi ta về lại nhớ ta đi…
(“Một cõi đi về” -
Trịnh Công Sơn)
Kỳ 1: Cuộc hành trình đầy ngẫu hứng
Trên thực tế, có thể gọi chuyến đi từ
Sài Gòn đến Đà Lạt của chúng tôi vừa rồi là một chuyến phượt vì cái đích của
chúng tôi muốn thực hiện là vậy từ cách thức, phương tiện, hành trình, hành
trang, con người… Nhưng tôi không dám nói đại ngôn về phượt bởi tôi mới lần đầu
đi một chuyến như thế này, tôi không hiểu rõ lắm tinh thần của PHƯỢT, và nhất là,
chuyến đi này có quá nhiều cái ngẫu hứng, không theo kế hoạch hay một hình thức
tổ chức nghiêm ngặt, chặt chẽ (bản thân tôi luôn cho rằng đi phượt cần có kế
hoạch chặt chẽ, cụ thể và tinh thần thực hiện kế hoạch một cách nghiêm ngặt).
Nhưng chính sự ngẫu hứng đem đến những điều ngẫu nhiên, khiến chúng tôi có
những khám phá, trải nghiệm thú vị, mang lại nhiều niềm vui, cảm xúc và mối
quan hệ khăng khít.
Xin
bắt đầu từ cái thằng tôi, bằng một quyết định rất ngẫu hứng và táo bạo: vô Sài
Gòn, đi “phượt” bằng xe máy tới Đà Lạt cùng Tuấn – học sinh cũ, qua một cuộc
chat inbox trên face. Tôi nhớ không nhầm là chat với Tuấn đêm 28 rạng ngày 29
và em có mời tôi tham gia. Kỳ nghỉ lễ rất dài và kế hoạch của tôi thì kín mít
từ đầu với những cuộc thăm thú bạn bè. Tôi băn khoăn vì nếu nhận lời sẽ phải
hủy mọi kế hoạch khác, mà còn chưa kể đặt vé máy bay gấp vậy sẽ rất khó khăn.
Nhưng những sự kiện đau đầu của công việc cùng bao thị phi khiến tôi mệt mỏi,
quyết định bất ngờ được đưa ra: ĐI. Tính từ lúc đặt xong vé máy bay đến giờ bay
chắc cũng chỉ khoảng hai ngày, và từ khi tôi bước chân đến sân bay Tân Sơn Nhất
đến lúc bắt đầu hành trình cách nhau khoảng hơn 4 giờ, do máy bay của Vietjet
Air delay đến hơn 1 tiếng, dù tôi đã chọn bay đêm. Những “đồng bọn” cùng hành
trình với tôi, tôi chưa hề biết mặt, biết tên và kế hoạch chuyến đi tôi cũng
không có cụ thể từ đầu. Đi theo một kiểu rất “liều”, rất “máu” và nhất ngẫu
hứng.
Theo
như kế hoạch ban đầu, mà đến sân bay Tân Sơn Nhất Tuấn mới chốt là 5h sáng sẽ
xuất phát song trên thực tế 7h chúng tôi mới xuất hành từ khách sạn. Rồi các
bạn còn đi mượn thêm xe, lòng vòng những cung đường Sài Gòn tấp nập, đi quá
đường, đến khoảng 8h mới đón 2 bạn cuối cùng. Cả nhóm gồm 8 người đi ăn sáng,
lúc bấy giờ mới làm quen, đội hình chính thức được thành lập. Tôi, kẻ ngoại
đạo, không làm cùng công ty, không sống ở Sài Gòn, đi gần 2000km, lạ hoắc với
tất cả. 7 bạn còn lại gồm Tuấn, học sinh cũ, người tôi đi cùng xe; Thế Anh và
Linh, hai bạn người miền trong, một couple của chuyến đi; còn lại Thuận và
Quang một xe, Thanh và Tuyên một xe, và cả 4 bạn đều là người Bắc vô Sài Gòn
công tác theo dự án. Sau tất cả mọi thủ tục, khoảng gần 9h chúng tôi chính thức
hành trình tới Đà Lạt.
Thực
chất chuyến đi này đã được hoạch định khá chi tiết với những mốc thời gian, địa
điểm cụ thể vì các bạn đều là người làm dự án, chỉ có tôi là người đến sau và
đến nhanh quá nên không kịp biết, cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều đặc
biệt, chính các bạn ấy thừa nhận là không có một kế hoạch nào thực hiện được,
mọi thứ đều là ngẫu hứng. Những nơi đến, những mốc thời gian gần như bị xóa sổ.
Chúng tôi chỉ có một cái đích cuối cùng là thành phố Đà Lạt, đi đến đâu biết
tới đó, thời gian cũng không ai câu thúc ai. Mọi việc để trôi theo cảm xúc,
theo hứng thú của tất cả. Và như thế, gần như ai cũng thấy thoải mái, khỏi phải
nghĩ ngợi nhiều, và hành trình đi là hành trình vui, ít nhất với cá nhân tôi là
thế.
Xuất hành đi và về đều muộn, lại có
nhiều địa điểm không biết đường đến nên việc cắt điểm này, thêm điểm kia là
đương nhiên. Cả chuyện sinh hoạt cũng tự do, ngẫu hứng, không đếm xỉa gì đến
thời gian, có khi rất lâu, ăn những thứ đặc sản có khi rất qua loa, nhanh
chóng, để còn tiếp tục đi và về. Ngay như bản thân tôi và Tuấn, hôm đầu tiên
đến Đà Lạt, 1h đêm “hai thầy trò Đường Tăng” – biệt danh đồng bọn trong đoàn
đặt cho – còn vác xe, đi khắp thành phố
trong cái lạnh tái tê, vừa chụp ảnh vừa run lập cập, dù đã mặc cái áo to như
khoác cái chăn lên người. Từ vụ đến làng Cù Lần, rồi ăn đồ nướng ven hồ, chụp
ảnh với ngựa đến vụ rẽ vào thác Pongour trên đường về, tất cả đều không có
trong dự tính. Song chính những nơi, những việc làm ngoài dự tính như thế lại
đem đến những khám phá bất ngờ, trải nghiệm thú vị, hiểu về nhau và hiểu về
những nơi mình đi qua hơn, cho chúng tôi tình cảm và sự sẻ chia nhiều hơn. Và
điều quan trọng là, chúng tôi, dù gắn kết để vượt qua hành trình dài, không ít
nguy hiểm nhưng mỗi người/ nhóm lại có sự tôn trọng nhau, tạo cho nhau những
khoảng trời tự do riêng, nên mỗi người sẽ có trải nghiệm cá nhân đặc biệt.
Có thể, nếu chúng tôi tuân thủ giờ
giấc và kế hoạch, hành trình sẽ được đảm bảo hơn về những nơi đến, để chúng tôi
không phải tiếc nuối khi về, sức khỏe của mọi người cũng sẽ tốt hơn, đỡ mệt
mỏi. Tuy nhiên, nếu thực hiện như thế, rất có thể sẽ tạo ra một hành trình quá
căng, một điều gì đó không thực sự thoải mái, những thứ chúng tôi hoàn toàn
muốn rũ bỏ khi thực hiện hành trình này. Những thứ tự do, ngẫu nhiên bao giờ
cũng vấp phải nhiều phiền toái, song nếu thực hiện được thì mọi thứ sẽ tuyệt
vời, sẽ đọng lại nhiều cảm xúc mạnh mẽ. Và với chuyến đi này, bản thân tôi thấy
tôi đã rũ bỏ hết mọi ưu phiền, hoàn toàn quên đi những băn khoăn và âu lo,
những thị phi mệt mỏi của công việc và cuộc sống. Tôi được hòa mình cùng mọi
người, cùng thiên nhiên, được tự do trải nghiệm những điều mình thích. Gần như
toàn bộ tinh thần của tôi được refresh lại, tươi mới, thênh thang, vui vẻ, yêu
đời. Cho nên, về đến thành phố, trở về nhà lại nhớ chuyến đi, lại thấy hụt
hẫng, thấy trống trải trong lòng. Điều tiếc nuối nhất với tôi là bữa ăn đêm
cuối cùng ở Sài Gòn, một cách cũng ngẫu hứng vô cùng, vì quá mệt nên chẳng thể
hết sức, hết mình. Hy vọng không làm mọi người mất vui, dù tôi đã được trân quý
như thượng khách.
Song dù thế nào thì lâu lắm rồi tôi
mới có dịp sống hết mình, với những cảm xúc mãnh liệt và cái tự do, bồng bột,
những đột ngột của quyết định táo bạo. Lúc về khách sạn ngủ thì chỉ còn cách
giờ phải ra sân bay có hơn 2 tiếng và lại ngủ tranh thủ trên những phương tiện
di chuyển. Không biết với những người đã đi nhiều đánh giá ra sao, nhưng bản
thân tôi thích đi như vậy, sẽ được sống với mọi cảm xúc, cảm giác chông chênh,
mạnh mẽ, hứng khởi mà các tour du lịch lớn không thể có. Dĩ nhiên, sự mạo hiểm
trong những chuyến đi như thế này cũng không phải là ít. Chúng tôi đã thượng lộ
bình an và mọi việc đều thuận buồn xuôi gió, dù về đến Sài Gòn vẫn còn ít nhiều
tiếc vì không đi được nhiều hơn. Nhưng với tôi, phải có một chút tiếc như thế
mới tạo nên dư âm, dư vị, tạo ra sức hấp dẫn đặc biệt.
(Còn tiếp các bạn của tôi nhé. Buồn
ngủ quá rồi nên dừng ở kỳ 1 thôi. Hẹn kỳ 2 mai viết với tiêu đề: “Những cung
đường trải nghiệm, khám phá bất ngờ, thú vị” )
Nhận xét
Đăng nhận xét