Giọt tình đêm thu… Lặng!


          Một dấu lặng cho một đêm thu. Bóng đêm đã bao trùm, lan tỏa. Mọi hoạt động đã ngừng. Thời gian như lắng lại. Cô đặc. Ngừng trôi. Cái tĩnh lặng, u trầm, vắng vẻ như lan ra mênh mông. Trong cái không gian mang mang, trong cái khoảng thời gian ngưng lại, những giọt tình lăn lóc rơi mà chỉ lơ lửng. Lơ lửng, chơi vơi vò nát tâm hồn ta trong những rối bời. Đêm yên bình mà lòng ta không thể lắng.
          Sương thu dày dặn quàng vào không gian, quàng cổ ta một cảm giác ớn lạnh đến rùng mình. Cái lặng của đêm sâu như khuấy loãng tất cả, dàn ra bất tận. Ta như nghe thấy vài chiếc lá oằn mình cong cong rơi nhè nhẹ trên hè tạnh không. Ta mơ màng một tiếng bước chân ai về se sẽ trong con ngõ vắng, nhẹ nhàng tới căn phòng nhỏ, đơn sơ. Tỉnh dậy, thấy mình mơ màng giữa bao hoang mang, trống trải. Căn phòng còn lại những heo may lòng sắc buốt, run rẩy. Một khoảng trống đã mở ra mênh mông với muôn vàn nỗi bất an, hoang vắng, cô liêu.
          Tĩnh quá! Êm quá! Sâu quá! Mênh mông quá! Lạnh quá!... Ta ngụp lặn cá thể trong một môi trường chân không vô bờ. Bài hát văng vẳng những câu ca rạo rực “Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc…”. Nếu thực sự biết mình đã hạnh phúc, hạnh phúc một lần trong tình yêu, trong một cái gì đó là của mình, là do mình nắm giữ có lẽ ta đã chấp nhận chết, chết trong tình yêu, chết để hạnh phúc. Nhưng đến đêm nay, trong cái tĩnh lặng này, ta chỉ thấy nỗi xa vắng, một cảm giác đìu hiu, một cái gì quạnh quẽ ngập tràn. Rút cuộc trong đời này, ta chỉ gặp những sự xa lạ, chia cách, mất mát. Đã chả thể đắng cay được vì ta không được nhận lời tình, cũng không phải hứng chịu một nỗi đau tình phụ. Bởi có cái gì thuộc về ta, là của ta đâu. Tất cả đều lơ lửng, bay lượn giữa khoảng không rỗng tuếch, nhòe nhoẹt. Ta chơi vơi, phiêu du vô định cái bản thể là ta – một cái ta trần trụi thu mình trong cô đơn, trong sầu nhớ, trong nỗi bất an và hư vô…
          Bước chân ai về chỉ là ảo tưởng của giấc mơ vội. Một vòng tay ấm chỉ là điều không tưởng của khao khát mong manh. Hương đêm dịu dàng, ngan ngát tỏa lan, rằng rịt lòng ta những khắc khoải đợi chờ, những vô thức chập chờn của mất mát, bi thương. Liệu trong suốt quãng đời này, đã có cái gì là của ta, là thuộc về ta hoàn toàn? Một chút tình vội vã, hao gầy như chính heo may mùa cũng đã thành tình xa vắng. Ta luôn luôn đối diện với màn đêm, với cái tĩnh lặng ào ạt ùa vào căn phòng từ phố khuya bao la. Hun hút lòng phố thu là cái vắng vẻ, tịch liêu, tối tăm. Hun hút lòng ta là một quãng đường hắt heo, lay lắt những hy vọng, chờ mong để rồi… thất vọng!
          Để rồi, những đêm thu, nhìn qua khung cửa sổ, lặng nghe màn đêm trong hương hoa sữa, ta thấy mình trơ vơ. Ta thấy mình lạc loài, đi giữa dòng đời dằng dặc. Mọi thứ sẽ trôi chảy, sẽ bị cuốn đi bất thình lình, không để lại một tỳ vết. Còn gì trong trí nhớ nhỏ nhoi khi mùa thu đi qua, khi những đêm thu chả còn. Những khao khát, những đam mê chảy bỏng rồi sẽ còn gì khi nó cũng tàn phai, cũng bị mài mòn đến mức hư hao. Ngoảnh lại, chỉ còn một mớ những mông lung, những điều xa lặc trong cõi nhớ, trong những mảnh ghép bé tý, nhạt thếch của ký ức vụn. Và ta, chả còn lại một hạt cát trên cõi đời này. Ta mất hết, không để lại dấu vết nào trong vòng cuộn xoáy của những cơn lốc của đời.
          Hương hoa sữa vẫn ngào ngạt. Mùi dạ lan vẫn thoảng đâu đó. Lòng ta đã tạnh những giọt rơi. Đêm Hà Nội nhớ. Chờ. Mong. Đêm Hà Nội ta ngụp lòng trong những mộng mê hoang hoải. Bước chân nghe càng xa. Ta bơ vơ trong ngẩn ngơ, trong những khát thèm chẳng bao giờ được thỏa. Một miền xa thẳm đang đón chờ ta với bước chân lạc loài, hoang vu. Con đường hun hút sẽ dẫn ta đến những cuộc hành trình. Người ta nói đi là sẽ đến. Nhưng kết cục đến đâu trong cái mênh mang, trong những bất ổn, bất an, trong cái chơi vơi vô định đời? (22/9/2012)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“Du mục” – bi kịch của con người vong quốc, vong thân

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” CỦA TRẦN ANH HÙNG – SỰ THĂNG HOA CỦA TINH THẦN DUY MỸ