HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ cuối)
Kỳ cuối: Những dư âm, dư ảnh thành mối tơ tình vương vấn Một hôm bước qua thành phố lạ, Thành phố đã đi ngủ trưa. Đời ta có khi tựa lá cỏ Ngồi hát ca rất tự do, Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà Từ những phố kia tôi về. (“Đêm thấy ta là thác đổ” – Trịnh Công sơn) Chuyến đi khép lại cách nay cũng 10 ngày rồi. Trở lại cuộc sống đời thường, mỗi người lại tiếp tục với muôn vàn bận rộn, lo âu thường nhật. Song như dư âm của cuộc đi vẫn còn đâu đó, trong mình và trong mọi người. Chiều tối qua, đang dạy thì một số lạ alo cho mình: “Alo. Em Thuận đây. Anh còn nhớ em không? …”. Mới ngồi nhậu với nhau ở bên hồ Xuân Hương cách có 9 ngày, và ở Sài Gòn 7 ngày thôi, sao không nhớ? Hihi. Có lẽ em gặp một số người hay quên hoặc mình là một người nhớ ai đó, cái gì đó ấn tượng khá lâu nên có thể nhận ra bằng vài chi tiết nhỏ. Thực ra, chuyện này là chuyện rất nhỏ, chuyện rất bình thường và mình sẽ giữ lời hứa với em ấy về việc mời đi cà phê ở Hà Nội, quán mình thích