Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2015

HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ cuối)

Hình ảnh
Kỳ cuối: Những dư âm, dư ảnh thành mối tơ tình vương vấn Một hôm bước qua thành phố lạ, Thành phố đã đi ngủ trưa. Đời ta có khi tựa lá cỏ Ngồi hát ca rất tự do, Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà Từ những phố kia tôi về.                    (“Đêm thấy ta là thác đổ” – Trịnh Công sơn) Chuyến đi khép lại cách nay cũng 10 ngày rồi. Trở lại cuộc sống đời thường, mỗi người lại tiếp tục với muôn vàn bận rộn, lo âu thường nhật. Song như dư âm của cuộc đi vẫn còn đâu đó, trong mình và trong mọi người. Chiều tối qua, đang dạy thì một số lạ alo cho mình: “Alo. Em Thuận đây. Anh còn nhớ em không? …”. Mới ngồi nhậu với nhau ở bên hồ Xuân Hương cách có 9 ngày, và ở Sài Gòn 7 ngày thôi, sao không nhớ? Hihi. Có lẽ em gặp một số người hay quên hoặc mình là một người nhớ ai đó, cái gì đó ấn tượng khá lâu nên có thể nhận ra bằng vài chi tiết nhỏ. Thực ra, chuyện này là chuyện rất nhỏ, chuyện rất bình thường và mình sẽ giữ lời hứa với em ấy về việc mời đi cà phê ở Hà Nội, quán mình thích

HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ 4)

Hình ảnh
Kỳ 4: Thành phố Đà Lạt: Dốc, hoa, sương mù và ngàn thông                              Về trên phố cao nguyên ngồi,                              Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi,                              Chợt như phố kia không người                              Còn lại tôi bước hoài…                                                          (“Lời thiên thu gọi” – Trịnh Công Sơn)                             Trước khi thực hiện chuyến đi khoảng vài tuần, tôi có một giấc mơ lạ: được tham gia cùng một nhóm phượt có những trải nghiệm đầy nguy hiểm, gây nên những cảm giác mạnh mẽ, có phần ghê rợn. Giấc mơ đó như một bộ phim hành động mà bản thân tôi gặp một người bạn dạng rất bụi, sống rất bất cần ở Sài Thành. Rồi cuộc đi có lúc bạn ấy phải quay lại cứu người yêu ở vách núi cheo leo. Hết đồ ăn thì leo lên tầng hai một nhà nào đó, thấp thấp trong rừng cây, đập cửa, nhậu nhẹt, chợt gặp người quen qua mạng bên hàng xóm. Rồi chúng tôi đi qua khu rừng thông, những nơi vách núi ch

HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ 3)

Hình ảnh
Kỳ 3: Hành trình tương trợ và sẻ chia Ôm lòng đêm  nhìn vầng trăng mới về  nhớ chân giang hồ…                              (“Phôi pha” – Trịnh Công Sơn)           Đến Đà Lạt thì không thể không ghé những quán cà phê rất đặc trưng của thành phố sương mù. Nhưng cũng chính quán cà phê ở đây – quán Cung Tơ Chiều chúng tôi ghé qua, một quán rất đặc biệt, tạo nhiều dư luận hiếu kỳ - đã chia rẽ đoàn đi chúng tôi thành hai nhóm: 4 người quyết định vô quán dù phải leo đồi và hoàn toàn không có ánh điện, lối lên rõ ràng; 4 người còn lại quyết định thoái lui vì cảm giác u tối, rờn rợn hay ngại một cái gì đó. Về quán cà phê này có lẽ tôi sẽ viết vài dòng ngắn ở bài viết tới về Đà Lạt nhưng thú thực thì nó vẫn chưa đủ huyền bí, u tịch, ma mị như hình dung của tôi khi đọc người ta viết về nó. Khi rời quán, chúng tôi có hẹn bốn bạn kia đi ra hồ Xuân Hương cùng ngồi uống bia, nhâm nhi cùng gió núi, cùng cái lạnh sắc ngọt lịm của đêm phố núi. Các bạn đó đã không ra vì về khách sạn, và

HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ 2)

Hình ảnh
Kỳ 2: Những cung đường trải nghiệm, khám phá bất ngờ, thú vị. Em đi qua chuyến đò thấy con trăng đang nằm ngủ Con sông là quán trọ và trăng tên lãng du                                       (“Biết đâu nguồn cội” – Trịnh Công Sơn)           Xin bắt đầu kỳ 2 bài viết về chuyến đi Đà Lạt đáng nhớ vừa qua bằng một lời ca của Trịnh Công Sơn trong ca khúc “Biết đâu nguồn cội” bởi chuyến đi này, một phần nào đó đã hiện thực hóa giấc mơ tuổi dại của tôi, mơ được đi như một kẻ lãng du, được tự do giữa những chân trời cao rộng, hát say sưa như một gã du ca. Giấc mơ đó được thắp lên từ những hình ảnh rất đẹp quay ở Tây Nguyên, đặc biệt là Đà Lạt trong phim “Em còn nhớ hay em đã quên”, bộ phim tôi xem từ khi cònquá nhỏ nhưng những hình ảnh lại in dấu ấn không phai: những đồi thông, chuyến xe ngựa chở nhân vật chính, chàng nghệ sĩ yêu say đắm và vác cây Tây Ban Cầm hát du ca… Vài ấn tượng nhưng cũng đủ để lại một ẩn ức, thành một tâm thức nào đó. Và trong bộ phim này, những ca từ

HÀNH TRÌNH SÀI GÒN – ĐÀ LẠT: KHÁM PHÁ VÀ SẺ CHIA (Kỳ 1)

Hình ảnh
Trong khi ta về lại nhớ ta đi…                                                                    (“Một cõi đi về” - Trịnh Công Sơn) Kỳ 1: Cuộc hành trình đầy ngẫu hứng           Trên thực tế, có thể gọi chuyến đi từ Sài Gòn đến Đà Lạt của chúng tôi vừa rồi là một chuyến phượt vì cái đích của chúng tôi muốn thực hiện là vậy từ cách thức, phương tiện, hành trình, hành trang, con người… Nhưng tôi không dám nói đại ngôn về phượt bởi tôi mới lần đầu đi một chuyến như thế này, tôi không hiểu rõ lắm tinh thần của PHƯỢT, và nhất là, chuyến đi này có quá nhiều cái ngẫu hứng, không theo kế hoạch hay một hình thức tổ chức nghiêm ngặt, chặt chẽ (bản thân tôi luôn cho rằng đi phượt cần có kế hoạch chặt chẽ, cụ thể và tinh thần thực hiện kế hoạch một cách nghiêm ngặt). Nhưng chính sự ngẫu hứng đem đến những điều ngẫu nhiên, khiến chúng tôi có những khám phá, trải nghiệm thú vị, mang lại nhiều niềm vui, cảm xúc và mối quan hệ khăng khít.           Xin bắt đầu từ cái thằng tôi, bằng mộ